“Con bé này……” Quận thủ không nhịn được bật cười, nhưng vẫn dung túng làm theo nàng, nâng chung trà lên nhuận hầu.
“Lão gia, tiểu thư. Kỷ tiên sinh không ở trong phòng.” A Ý vội vàng bước vào bẩm báo, ngữ khí dồn dập: “Đã tìm trong vườn cũng không thấy. Kỷ phu nhân cũng không biết hắn đi đâu.”
Diệu Diệu và quận thủ nhìn nhau, thấy được sự ngạc nhiên trong mắt nhau.
“Nói.”
Mái hiên chia cắt bóng tối và ánh sáng, mặt đất gồ ghề phản chiếu những đốm sáng, khe đá lộ ra thảm rêu xanh thẫm.
Người trên mặt đất mặc một chiếc áo dài trắng cũ kỹ, hai chân dạng ra, mái tóc hoa râm, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, vẻ mặt hoảng sợ mờ mịt.
Người trước mặt là một thiếu niên mặc áo khoác ngắn trắng như tuyết, lộ ra vạt áo trong màu đỏ tươi. Trắng đỏ đối lập như hồng mai trong tuyết, hấp dẫn chết người.
Hắn cúi đầu nhìn xuống, đuôi tóc nhẹ nhàng lay động. Làn da hắn trắng đến nỗi cơ hồ có thể thấy được mạch máu xanh lá trên cằm.
Đôi mắt đen trong suốt của thiếu niên hàm chứa ý cười khó nắm bắt, nhìn về phía hắn.
“Không…… Không biết vị tiểu huynh đệ này muốn ta nói gì……”
Chưa dứt lời, hắn thấy thiếu niên vươn ngón tay kéo dây cột tóc màu trắng trên đầu. Dây cột tóc vừa dài vừa mảnh, buộc lỏng lẻo. Hắn hơi kéo, dây cột tóc lập tức lỏng ra thêm một chút.
“Ta…… Ta……”
Trong nháy mắt, đôi mắt thiếu niên như có phản chiếu lốc xoáy. Khuôn mặt sinh động đó nhanh chóng biến đổi hết sáng lại tối, quanh thân hắn tràn ngập hào quang, trong phút chốc mỹ diễm không gì sánh được. Đó là vẻ đẹp điên cuồng và chết chóc.
Giọng nói của hắn như tiếng nhạc trên trời, mềm mại và mê hoặc: “Ngươi có muốn làm quận thủ không?”
“Ta…… Ta muốn làm quận thủ.” Hai mắt Kỷ Đức nhìn thẳng.
“Đáng tiếc, Thái Thương quận đã có quận thủ, ngươi phải làm sao bây giờ?”
“Ta…… Ta……” Hắn nói không nên lời, từng giọt mồ hôi từ thái dương chảy xuống, thấm vào cổ áo. Nhưng khi hắn nhìn thấy đôi mắt thiếu niên, lập tức bị lạc trong lốc xoáy ngân hà vô biên: “Ta phải…… phải thay thế hắn.”
“Thay thế như thế nào?” Thiếu niên dẫn dụ từng bước.
“Ta…… Ta tố giác hắn.” Ánh mắt hắn bỗng chốc sáng ngời, hai mắt đỏ rực, lộ ra vẻ điên cuồng: “Ta có chứng cứ. Ta có chứng cứ hắn tham ô tiền cứu tế…… Đây là tội lớn, hắn sẽ bị cách chức…… Đến lúc đó, đến lúc đó……”
“Nhưng mà quan lại bao che cho nhau. Ngươi tố giác hắn thế nào mới có thể thắng?”
“Ta đi…… Ta đi tìm Trần thái thú…… Hắn và quận thủ là đối thủ một mất một còn…… Chỉ cần, chỉ cần đem sổ sách giao cho hắn…… Hắn nhất định… nhất định sẽ trả thù……”
“Ừ.” Mộ Thanh đứng thẳng người, đưa hai tay ra sau lưng, buộc chặt dây cột tóc trên đầu, thản nhiên nhướng mi: “Đi đi.”
Người trên mặt đất hồn bay lạc phách bò dậy, loạng choạng bỏ đi, giữa mày hiện lên vẻ mừng như điên.
“Khoan đã.”
Khi bóng lưng áo trắng chuẩn bị đi đến ranh giới ánh sáng và bóng tối, thiếu niên bỗng nhấc mắt, gọi hắn lại. Do dự một lát, ánh mắt chợt lóe: “Quay lại.”
Người nọ đứng yên, như con rối bị dây thừng giữ lại, nhưng vẫn còn do dự, sắc mặt như sói đói tham lam cố chấp.
Đáy mắt Mộ Thanh lộ vẻ chán ghét, vươn tay tóm vào hư không. Người nọ lập tức tựa như bị một sợi dây vô hình bám trụ, nháy mắt bị đánh ngã, kéo trở về trước mặt thiếu niên.
Thiếu niên ngồi xổm xuống, giơ tay cho hắn một bạt tai: “Tỉnh tỉnh.”
Người nọ bị đánh hôn mê, giây tiếp theo lại lộ ra vẻ điên cuồng, tròng mắt hiện lên tơ máu. Mộ Thanh nhíu mày: “Tỉnh tỉnh.”
Quả nhiên cũng là phí công.
Sự thất vọng trong mắt thiếu niên chợt biến thành hung ác nham hiểm. Tay hắn bỗng nhiên tóm chặt cổ người trên mặt đất, người nọ bị siết đến ho khan, hai mắt lồi ra, phát ra hít thở nghẹn ngào.
Hắn do dự một lát.
“Kỷ tiên sinh? Kỷ tiên sinh? Ngươi ở bên trong sao?” Một giọng nói từ xa truyền đến, Mộ Thanh sợ hãi cả kinh, một chưởng đánh Kỷ Đức hôn mê, xoay tay lại một khấu, đẩy cả người hắn vào khe hở nhỏ dưới gầm giường,, nhanh chóng buông khăn trải giường xuống.
Lăng Diệu Diệu đẩy cửa tiến vào. Cửa Tây Sương không khóa, bởi vì vị trí không tốt lại hẻo lánh nên căn phòng luôn ẩm thấp và râm mát, dường như muốn ngăn cách cả căn phòng với ánh nắng mặt trời.
Kỷ Đức không mang sổ sách, không phải đi cáo trạng. Hắn không thể vô cớ biến mất khỏi phủ quận thủ, chắc chắn là ở đâu đó.
Đã tìm khắp mọi nơi trong phủ, chỉ còn lại gian phòng này.
Trùng hợp là, Hắc liên hoa đang ngồi trên ghế lục giác, một mình ở trong căn phòng trống âm u này phát ngốc.
Nếu như đây cũng là trùng hợp, thì đúng là coi Lăng Diệu Diệu nàng là kẻ ngốc. . Kiếm Hiệp Hay
Lăng Diệu Diệu ở sau lưng làm động tác ra hiệu, ý bảo A Ý lui ra, một mình nàng vào phòng, trở tay đóng cửa lại: “Mộ công tử thật có nhã hứng.”
“Cô tới đây làm cái gì?” Giọng nói Mộ Thanh bình tĩnh, không nghe ra cảm xúc.
Diệu Diệu nhướng mày: “Ta ở trong nhà mình, thích đi đâu thì đi. Chính là ngươi…… sao lại rảnh rỗi chạy đến Tây Sương phòng tự hỏi nhân sinh?”
“Lần trước A Tỷ ngủ ở đây, bị rơi mất một cây trâm, ta tới tìm thay nàng.” Mộ Thanh rũ mi mắt, không nhìn rõ thần sắc.
“Ồ, trâm là không dễ tìm, nhưng người sống thì không nhất định.” Diệu Diệu đè lại lửa giận trong lòng: “Phủ quận thủ chúng ta lạc mất một tiên sinh họ Kỷ, không biết Mộ công tử có thấy không?”