Lục Quy vùng vẫy, sau đó nhảy xuống người Tiêu Miên Miên rời đi, trước khi đi còn quay đầu khinh thường nhìn một cái.
Giống như đang nói: ‘Con sen thì phải có dáng vẻ của con sen, phận làm con sen còn muốn được boss yêu thương, đúng là nực cười.’
Tiêu Miên Miên: “…”
Tiêu Miên Miên bị ánh mắt khinh thường của Lục Quy khiến tâm trạng vô cùng sầu não, đúng lúc phía sau bỗng truyền đến một giọng nói trầm thấp dễ nghe.
“Tiểu Miên Miên.”
– — Tiểu, Miên, Miên?
– — Đây là cái xưng hô quỷ gì thế?
Tiêu Miên Miên xoay người, bĩu môi: “Em trai Tiểu Cửu, vừa rồi em gọi chị là gì đó?”
Ánh mặt trời xuyên qua hoa quế rơi trên người Tiểu Cửu khiến gương mặt của cậu càng thêm sâu sắc, giống như là nhân vật bước ra từ truyện tranh.
Không biết vì sao mà nhịp tim của Tiêu Miên Miên bị lỡ một nhịp, đột nhiên không dám nhìn thẳng cậu.
“Cách phát âm của Tiêu và Tiểu rất giống nhau, vừa rồi chị đáng yêu giống như động vật nhỏ nên em gọi chị là Tiểu Miên Miên.”
Tiểu Cửu sải đôi chân dài đi về phía cô ấy.
Mỗi một bước giống như giẫm lên trái tim Tiêu Miên Miên vậy.
– — Cô ấy cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh đến mức mất khống chế.
Tiểu Cửu đi đến trước mặt cô ấy, hơi nghiêng người về phía cô: “Ừ, sao lại không nói chuyện?”
Khoảng cách của 2 người rất gần, Tiêu Miên Miên có thể ngửi được mùi hương sữa tắm từ trên người cậu.
Hình như cậu vừa mới tắm rửa xong, trên người mặc một bộ đồ thoải mái màu trắng, tóc vẫn chưa khô hết.
Không hiểu sao Tiêu Miên Miên lại thấy khó thở, cô ấy theo bản năng lùi về sau một bước: “Nóng, nóng chết mất, em lại gần như vậy làm gì? Truyền hết hơi nóng trên người cho chị.”
Tiểu Cửu đứng thẳng lại, ánh mắt lướt qua khuôn mặt ửng hồng của cô ấy, xin lỗi chân thành: “Xin lỗi chị, em không nên đứng gần như vậy, khiến mặt chị nóng đỏ lên.”
Tiêu Miên Miên: “…”
Vài giây yên tĩnh.
Tiêu Miên Miên hung dữ trừng mắt nhìn Tiểu Cửu: “Về sau không được gọi chị là Tiểu Miên Miên, chị không còn là trẻ con nữa rồi.”
Khóe môi Tiểu Cửu khẽ cong lên: “Được, Đại Miên Miên.”
Tiêu Miên Miên: “…”
Từ trước đến nay cô ấy không biết Tiểu Cửu còn bản lĩnh khiến người khác tức chết không muốn sống như thế này.
Lúc còn bé Tiểu Cửu vô cùng đáng yêu, cô ấy nói cái gì cậu đều đỏ mặt gật đầu.
Tiểu Cửu thấy cô ấy tức giận thì đổi đề tài: “Được rồi được rồi, là em sai. Em có mang cho chị rất nhiều quà này, chị có muốn vào xem không?”
Tiêu Miên Miên hơi động lòng, nhưng lại không muốn tha thứ cho cậu nhanh như vậy: “Quà gì? Chưa chắc chị đã thấy hiếm lạ.”
Tiểu Cửu: “Có nước hoa Pari, khăn quàng cổ Milan, búp bê Barbie của Mỹ,… còn có rất nhiều thứ khác nữa, nếu chị không cần thì em vứt đi nhé.”
Tiêu Miên Miên sốt ruột: “Ai nói chị không cần? Em mau mang qua đây cho chị xem.”
Đáy mắt Tiểu Cửu hiện lên ý cười: “Được.”
Tiêu Miên Miên theo sát bước chân của cậu, 2 người đi về phía phòng của Tiểu Cửu, hoàn toàn quên mất việc mình muốn giải thích chuyện thay quần áo.
Tuy rằng miệng Tiểu Cửu đã trở nên xấu nhưng ánh mắt lại rất tốt.
– — Mỗi một món quà đều vô cùng đúng ý cô ấy, món nào cũng thế!
Cô ấy thật sự rất thích, cực kỳ thích. Vốn dĩ cô ấy nghĩ chỉ lấy một 2 món tốt nhất nhưng không ngờ lại không nỡ bỏ cái nào, cuối cùng Tiểu Cửu đã giúp cô ấy mang hết tất cả quà về phòng.
===
Hôm nay Đồng Gia Tín trở về từ quân đội, vừa bước vào cửa đã ngửi được mùi thịt nurong.
Ánh mắt cậu ta sáng lên, sải đôi chân dài bước về trước, sau đó thấy trên đầu Tiểu Cửu đầy mồ hôi đang nướng thịt trong sân.
Trong phòng, Tiêu Miên Miên nằm trên ghế sô pha, bật điều hòa, duỗi tay nhận 1 xiên thịt nước, dáng vẻ còn thoải mái hơn cả lão Phật gia.
Đồng Gia Tín cảm thấy Tiểu Cửu rất thảm: “Tiểu Cửu, tôi đã nói với cậu rồi, cậu không thể chiều chuộng Miên Miên như vậy.”
Tiểu Cửu lau mồ hôi trên trán, mím môi: “Không sao.”
Đồng Gia Tín lắc đầu: “Cậu đó, quá thành thật nên mới bị Miên Miên bắt nạt như vậy.
Tiểu Cửu cầm một trái bắp đi nướng: “Em cảm thấy rất tốt, em thích bị ức hiếp.”
Đồng Gia Tín:???
Cậu ta nhìn Tiểu Cửu bằng ánh mắt một lời khó nói hết, cảm thấy người này đúng là có bệnh.
– — Thế mà lại yêu thích bị ức hiếp, đây là có đam mê chịu ngược đãi à?
Tiểu Cửu không để ý ánh mắt của Đồng Gia Tín, nướng chín rồi đưa vào cho Tiêu Miên Miên.
Mùa hè nắng nóng, mặt cậu đều bị hun đến đỏ ửng, quần áo trên người ướt một mảng lớn.
Tiêu Miên Miên thấy vậy thì ngượng ngùng: “Em không cần nướng giúp chị đâu, chị không muốn ăn.”
Tiểu Cửu thấy trên bàn còn thịt nướng cô ấy chưa ăn xong: “Không ăn?”
Tiêu Miên Miên gật đầu, sau đó lập tức nhìn thấy Tiểu Cửu ngồi xuống, cầm thịt nướng trên bàn lên ăn.
Không biết do Tiểu Cửu cầm nhầm hay không chú ý, xiên thịt cậu cầm lên là xiên cô ấy chưa ăn xong, tuy rằng đều sạch nhưng cảm giác không được tốt lắm.
Tiểu Cửu thấy cô ấy nhìn mình thì nhíu mày: “Sao chị nhìn em mãi thế?”
Tiêu Miên Miên lắc đầu, chỉ vào xiên thịt nướng trong tay cậu: “Em ăn xiên thịt chị đã ăn qua đấy.”
Tiểu Cửu cúi đầu nhìn thoáng qua, lại ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Chị thè lưỡi liếm rồi?”
Tiêu Miên Miên: “…”
– — Cái người này!!!
– — Cô ấy cũng không phải chó, lúc ăn không cần thè lưỡi ra liếm!
Tiểu Cửu thấy cô ấy bĩu môi thì khẽ cười: “Chị chỉ ăn phía trên xiên thịt nướng, chưa ăn phía dưới, vứt đi thì lãng phí, em sẽ không ghét bỏ chị đâu.”
Tiêu Miên Miên: “…”
Cô ấy muốn nói là cô ấy ghét bỏ nhưng chống lại ánh mắt cười như không cười của cậu, cô ấy lại chẳng nói nên lời.
Đồng Gia Tín đầy mồ hôi từ bên ngoài bước vào, thấy mặt Tiêu Miên Miên thì ‘ở một tiếng: “Miên Miên, gần đây cơ thể của em không sao chứ? Sao cứ hở ra là mặt lại đỏ như mông khỉ thế này?”
Tiêu Miên Miên: “…”
“Anh mới như mông khỉ! Anh ba, anh không nói lời nào cũng không có ai xem anh là người câm đâu, ghét anh ba nhất!”
Tiêu Miên Miên đá cậu ta một cú, xoay người chạy đi.
“Miên Miên, em đứng lại đó cho anh!”
Đồng Gia Tín ôm bắp chân ‘áu áu’ kêu lên, còn muốn đuổi theo, lại bị Tiểu Cửu chặn đường.
Đồng Gia Tín:???
Tiểu Cửu: “Chị Tuyết Lục từng nói ‘gieo gió thì gặt bão’. Miên Miên là một cô gái đáng yêu như vậy, sao anh lại có thể dùng từ như mông khỉ để miêu tả chị ấy?”
– — Gieo! Gió! Gặt! Bão!
Đồng Gia Tín tức giận đến mặt mày đỏ như mông khỉ: “Vì vậy ý cậu là tôi bị đá là đáng đời hả?”
Tiểu Cửu nhìn cậu ta, từ chối cho ý kiến.
Nhưng biểu cảm trên mặt không cần nói cũng hiểu.
Đồng Gia Tín: “…”
– — Cái mông của Tiểu Cửu phải nghiêng đến Đại Tây Bắc luôn rồi!
– — Cậu mới xứng đáng bị Miên Miên bắt nạt và sai bảo!
– — Được, từ này về sau mặc kệ cậu ta.
===
Ngày hôm sau, trên mặt Tiêu Miên Miên mọc lên một cục mụn.
Cô ấy soi đi soi lại trước gương, cảm thấy trời đất sắp sụp đổ.
Hu hu hu, nhất định là ngày hôm qua ăn nhiều thịt nướng quá, nóng trong người rồi. Cục mụn này cũng không to lắm, cố tình lại mọc ngay trên đầu mũi cô ấy.
– — Hu hu hu, xấu quá đi!
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: “Miên Miên, từ sáng đến giờ chị cứ trốn ở trong phòng mãi, không sao chứ?”
Nghe thấy giọng nói của Tiểu Cửu, trong lòng Tiêu Miên Miên run lên, nhanh chóng trốn vào trong chăn: “Chị không sao.”
Tiểu Cửu nghe thấy giọng cô ấy đầy rầu rĩ: “Không có việc gì thì sao chị không ăn sáng, ông nội Tiêu rất lo lắng cho chị. Nếu chị còn không đi ra thì ông ấy sẽ gọi điện thoại cho chị Tuyết Lục.”
Tiêu Miên Miên nghe lời chị nhất, đồng thời cũng sợ chị số một, vội vàng nói: “Không được, Tiểu Cửu, em đừng để ông nội gọi điện cho chị Tuyết Lục, chị không có việc gì.”
“Vậy chị nói cho em biết, rốt cuộc chị làm sao vậy?”
Giọng nói buồn bực của Tiêu Miên Miên vang lên: “Trên mũi chị mọc lên một cục mụn.”
Bên ngoài yên tĩnh vài giây.
“Là nóng trong người à? Em đi mua ít trà thảo mộc thanh nhiệt về nấu cho chị uống.”
Tiêu Miên Miên cảm động đến rơi nước mắt: “Em trai Tiểu Cửu, em tốt với chị quá.”
Khóe miệng Tiểu Cửu run rẩy, xoay người đi ra ngoài.
Cậu nhanh chóng mua trà thảo mộc thanh nhiệt về, tự mình pha rồi mang theo cả bữa sáng đến bên cửa sổ phòng.
Tiêu Miên Miên ăn bữa sáng, bịt mũi uống một ngụm trà thảo mộc, sau đó sửng sốt.
– — Không hề đắng một chút nào!
“Em trai Tiểu Cửu, vì sao trà thảo mộc này lại không đắng vậy?”
Tiểu Cửu đứng ngoài cửa sổ: “Em cố tình cho thêm một ít mứt táo và mật ong vào trong.”
Tiêu Miên Miên càng cảm động, chẳng qua vẫn không muốn ra ngoài gặp người khác.
Đến buổi tối, Ngụy Châu Châu cũng biết việc này, cố ý sang đây xem cô ấy.
Thấy Ngụy Châu Châu tới, Đồng Gia Tín lập tức về phòng thay sang bộ quần áo mới mua, chải đầu gọn gàng, còn cố ý lượn vài vòng trước mặt Ngụy Châu Châu.
Đáng tiếc Ngụy Châu Châu không chú ý đến cậu ta, còn cảm thấy cậu ta rất phiền: “Gia Tín, anh không thể ngồi xuống được à, anh bị đau mông hả?”
Khóe miệng Đồng Gia Tín run rẩy: “…”
Ngụy Châu Châu tỏ vẻ ghét bỏ, quay đầu hỏi Tiểu Cửu: “Miên Miên vẫn không chịu gặp người khác sao? Hay là chị vào xem em ấy thế nào?”
Ánh mắt Tiểu Cửu lướt qua khuôn mặt cô ấy, lắc đầu: “Không được, làn da của chị Châu Châu tốt quá, Miên Miên nhìn thấy sẽ càng đau buồn hơn.”
Sau đó cậu nhìn sang mặt Đồng Gia Tín: “Nếu không thì anh ba vào?”
Đồng Gia Tín muốn bày ra hình tượng anh trai tốt trước mặt Ngụy Châu Châu nên lập tức gật đầu: “Được, bây giờ tôi đi nhìn em ấy.”
Nói xong cậu ta còn nhìn về phía Ngụy Châu Châu, nhưng người ta hoàn toàn không thèm nhìn.
Trên mặt còn hiện lên một dòng chữ: ‘Ngu xuẩn đừng làm phiền!’
Đồng Gia Tín:???
Cậu ta đi được nửa đường thì dừng lại.
– — Cảm giác là lạ ở chỗ nào đó.
Làn da của Châu Châu rất tốt, không thể đi tránh kích thích Miên Miên, vì vậy để mình đi.
Một lát sau, Đồng Gia Tín mới phản ứng kịp.
– — Mẹ nó!
Thằng nhóc Tiểu Cửu này thực sự tay đâm chọt cừ khôi, hơn nữa còn giết người không thấy máu!
– — Chẳng qua vì hình tượng ‘anh trai tốt’, ngụm máu này, nuốt!
===
Từ khi Tiểu Cửu đến nhà ở, Tiêu Miên Miên cảm thấy cuộc sống của mình còn thoải mái hơn cả công chúa.
Cơm đến há miệng, áo đến thò tay, còn có người giúp cô ấy xả giận anh ba.
– — Rất thoải mái.
Chẳng qua cô ấy nhanh chóng không cười được nữa, bởi vì ông nội bảo Tiểu Cửu dạy bù cho cô ấy.
4 anh em Tiêu gia, 2 người lớn Đồng Tuyết Lục và Tiêu Gia Minh học tập rất lợi hại, đều đỗ trạng nguyên vào trường đại học, là nhân vật làm mưa làm gió, con nhà người ta.
Nhưng 2 đứa nhỏ lại giống như thi đua với nhau, thành tích người này còn kém hơn cả người kia.
Đồng Gia Tín không đặt lòng dạ lên việc học tập, giống như bị mắc chứng tăng động vậy, bảo cậu ta ngoan ngoãn nghe giảng bài còn khó hơn cả việc lấy mạng của cậu ta.
Tiêu Miên Miên rất ngoan ngoãn, cũng thích học tập, khi còn bé học rất nhanh, dễ dàng hoàn thành đếm từ 1 đến 100.
Nhưng theo tuổi tác dần dần lớn lên, chương trình học càng ngày càng khó, thành tích của cô ấy như thác nước, trôi tuột mạnh mẽ.
Đến khi lên cấp 3, môn nào cô ấy cũng lắc lư tại ranh giới đạt hay không đạt tiêu chuẩn.
Tuy rằng Tiêu Miên Miên dự định báo danh trường nghệ thuật, không yêu cầu thành tích văn hóa cao nhưng cô ấy rất nổi tiếng, mọi hành động của cô ấy đều phơi bày trên màn ảnh của phía truyền thông.
Nếu điểm thi đại học quá kém, đến lúc đó chắc chắn sẽ có người bên truyền thông nói ra nói vào.
Bởi vậy sau khi Tư lệnh Tiêu suy nghĩ đã chủ động tìm Tiểu Cửu, nhờ cậu dạy kèm cho Tiêu Miên Miên.
– — Tiểu Cửu từ chối một lúc, cuối cùng đồng ý đầy ‘khó xử’.
Lúc này, Tiêu Miên Miên trề môi giống như có thể treo được 10 cân thịt heo, vẻ mặt đầy u oán nhìn Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu dở khóc dở cười: “Nếu không như vậy đi, chỉ cần thành tích mỗi môn của chị đều trên 80 điểm, sau khi chị thi đại học xong, em sẽ cùng chị ra nước ngoài?”
Ánh mắt Tiêu Miên Miên lập tức sáng lên: “Thật sao, em không lừa chị chứ?”
Tiểu Cửu gật đầu: “Không lừa chị.”
Tiêu Miên Miên rất động lòng: “Vậy em có thể thuyết phục ông nội, chị gái và 2 người anh trai của chị?”
Tiểu Cửu hơi dừng lại, gật đầu: “Ừm.”
Tiêu Miên Miên lấy ra khí thế của tráng sĩ nắm chặt tay, mạnh mẽ gật đầu: “Được, đến đây đi!”
Đáy mắt Tiểu Cửu hiện lên ý cười, sau đó bắt đầu dạy kèm cho cô ấy.
Tài năng diễn xuất và ca hát của Tiêu Miên Miên gần như không ai có thể so sánh, nhưng tài năng này lại khác xa việc học tập.
Chẳng qua Tiểu Cửu rất kiên nhẫn, nghe 1 lần không hiểu thì cậu nói 2-3 lần.
Thật ra Tiêu Miên Miên sợ nhất là người khác nhìn cô ấy bằng ánh mắt ‘Chị và anh trai em thông minh như vậy, sao thành tích của em lại kém thế’, nhưng từ đầu đến cuối Tiểu Cửu chưa từng dùng ánh mắt này nhìn cô ấy.
– — Tiểu Cửu tốt quá, hu hu hu, thật cảm động.
Đột nhiên sau lưng cô ấy truyền đến cảm giác ngứa ngáy, tuy rằng với tay tới nhưng gãi không đủ sảng khoái.
Sau đó cô ấy ngẩng đầu xin Tiểu Cửu ngồi đối diện giúp đỡ: “Em trai Tiểu Cửu, em mau giúp chị gãi một cái, ngứa chết chị.”
Tiểu Cửu thấy cô ấy gãi lung tung không có quy tắc, sợ cô ấy gãi rách da nên nhanh chóng bước qua.
Chẳng qua khi đứng phía sau cô ấy, ánh mắt cậu rơi xuống làn da trắng nõn tinh tế trên cổ cô ấy, hầu kết bỗng khẽ nhúc nhích.
Cậu hỏi nhỏ: “Hay là em ra phòng khách lấy dụng cụ gãi ngứa cho chị nhé?”
Tiêu Miên Miên uốn éo người: “Không kịp rồi, ngứa quá, em nhanh lên đi.”
Tiểu Cửu hơi do dự, duỗi tay ra: “Là ở đây à?”
“Lên trên một chút, sang phải một chút, đúng đúng, chính là chỗ đó, thật thoải mái.”
Tiêu Miên Miên phát ra âm thanh rất dễ khiến người khác hiểu lầm, hoàn toàn không chú ý vành tai Tiểu Cửu đứng phía sau đã đỏ bừng.
Nhìn từ góc độ này của Tiểu Cửu, đúng lúc nhìn thấy cái cổ trắng nõn của cô ấy, trắng đến lóa mắt.
Tiểu Cửu không dám nhìn nhiều, dời mắt sang chỗ khác, ai ngờ lại quét đến nơi phình lên trước ngực cô ấy.
Người Tiểu Cửu run lên, đột nhiên thu tay lại.
Tiêu Miên Miên đang được gãi đến dễ chịu: “Tiểu Cửu, tiếp tục đi.”
Hầu kết Tiểu Cửu khẽ lăn, giọng nói khàn khàn: “Để em đi lấy dụng cụ gãi ngứa cho chị.”
Tiêu Miên Miên khó hiểu, quay đầu lại thì bắt gặp khuôn mặt đỏ bừng của cậu, cô ấy duỗi tay muốn chạm vào mặt cậu: “Em trai Tiểu Cửu, sao mặt em lại đỏ vậy? Em không thoải mái à?”
Tiểu Cửu hoảng sợ trốn tránh, liên tục lùi về sau 2 bước, vừa vặn đụng vào mép giường.
Cậu không đứng vững, lập tức ngã xuống giường.
Tiêu Miên Miên tức giận: “Tiểu Cửu, vừa rồi em có ý gì đó? Em làm gì thế… A a a a..”
Tiêu Miên Miên muốn hỏi tại sao cậu lại né tay mình như tránh ôn dịch, ai ngờ còn chưa nói xong, không biết có một con gián bay ra từ đâu, bay thẳng về phía cô ấy.
Cô ấy sợ hãi thét lên chói tay, theo bản năng nhào về phía Tiểu Cửu cầu cứu.
‘Rầm’ một tiếng.
Cô ấy hoảng loạn vấp chân trái vào chân phải, nhào về phía người Tiểu Cửu, đâm thẳng vào cơ ngực rắn chắc của cậu.
– — Cứng quá.
– — Mềm thật.
Tiêu Miên Miên: “…”
Tiểu Cửu: “…”
Bầu không khí yên tĩnh vài giây.
2 người nhìn nhau, không ai nói gì.
“Thình thịch!”
“Thình thịch!”
– — Không biết là nhịp tim của người nào, âm thanh lớn đến mức ầm ĩ lỗ tai.
Đột nhiên trong không khí tràn ngập hơi thở mập mờ, khuôn mặt của 2 người đều đỏ rực.
Ngay lúc Tiểu Cửu định mở miệng kêu cô ấy đứng lên, đột nhiên ở cửa vào truyền đến âm thanh trong trẻo: “Miên Miên, em có ở trong phòng không? Chị vào nhé?”
Nghe thấy giọng nói của chị, Tiêu Miên Miên như sấm sét giữa trời quang, ánh mắt trợn to.
Cô ấy muốn nói chờ một chút, nhưng không đợi cô ấy mở miệng, cửa khép hờ đã bị Nguyệt Bính lớn tuổi dùng mũi đẩy ra.
– — Dùng mũi đẩy ra rồi.
– — Đẩy ra rồi.
– — Ra rồi.
Đồng Tuyết Lục nhìn vào trong, nhíu mày nói: “Đừng nói với chị là 2 đứa đang chơi trò xếp gỗ phiên bản người thật đấy nhé?”
Tiêu Miên Miên: “…”
Tiểu Cửu: “…”
[HẾT CHƯƠNG 164]