Đầu bếp Mạnh nghe cô nói vậy, lòng tức khắc cảm thấy yên ấm: “Vẫn nên gọi là quản lý Đồng thôi, nếu không bị người khác nghe thấy thì không hay.”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Tính đầu bếp Mạnh vẫn cẩn thận thật, thế bác cứ tiếp tục gọi cháu là quản lý Đồng ha. Đầu bếp Mạnh là bếp trưởng có thâm niên lâu năm nhất trong tiệm cơm chúng ta, đã chứng kiến vô số trường hợp. Sau này phải nhờ đầu bếp Mạnh giúp đỡ phát triển tiệm cơm rồi!”
Vì bị gãy xương tay nên đầu bếp Mạnh đã xin nghỉ mấy tháng, đến lúc về tiệm cơm thì đã có đầu bếp mới, lòng ông ấy vừa lo lắng vừa khó chịu.
Ông ấy lo vị trí của mình bị người mới đoạt đi mất, giờ nghe được lời của Đồng Tuyết Lục, cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.
Đồng Tuyết Lục vẫn còn có lương tâm, không uống công ngày trước mình đối xử tốt với cô như thế.
Đầu bếp Manh vỗ ngực, cam đoạn: “Quản lý Đồng đã tôn trọng lão già Mạnh bác như thế, vậy thì chắc chắn bác sẽ không phụ lòng mong đợi của quản lý Đồng!”
Đồng Tuyết Lục cười gật đầu: “Đầu bếp Mạnh nói thế thì cháu yên tâm rồi. Nhưng trong một tiệm cơm, điều quan trọng nhất không phải món ăn có ngon hay không mà là nhân viên có thể chung lưng đấu cật với nhau hay không. Bác xem, lúc trước khi Lưu Đông Xương còn làm quản lý, tiệm cơm chia thành 2 phe, cuối cùng gây ra chuyện như vậy đều là do lòng người bất ổn cả!”
Đầu bếp Mạnh vô cùng tán thành.
Lúc trước ông ấy cứ nhìn thấy Lưu Đông Xương là thấy ghét, thường xuyên đối chọi với anh ta. Lưu Đông Xương cũng luôn luôn kiếm chuyện với ông ấy, vậy nên tiệm cơm này buôn bán mãi mà vẫn là tiệm cơm hạng 2.
Sau khi đầu bếp Mạnh đi xuống, ông ấy nhìn thấy đầu bếp Lôi đang băm thịt, lần đầu tiên tươi cười với ông ta.
Đầu bếp Lôi thấy thế, sợ tới mức suýt nữa bằm vào tay mình.
Chờ đầu bếp Mạnh đi xuống rồi, Đồng Tuyết Lục mới mở ấm nước quân dụng, ăn từng miếng chè gừng một, miệng và cổ họng tức khắc thấy cay nóng.
– — Trình độ của ‘bậc thầy cắt bánh’ cô đây đúng là càng ngày càng lợi hại mà.
Song, lần này đi Dương Châu một chuyện, có lẽ đã bị cảm nhẹ, cô lo lắng qua mấy ngày nữa đến ngày dâu rụng sẽ bị đau bụng, nên từ hôm nay đã bắt đầu uống chè gừng.
===
Đến tầm giữa trưa, Phương Tĩnh Viện được Hàn Phong đạp xe lại đến tiệm ăn cơm.
Vừa đi vào, Đồng Tuyết Lục đã nhìn thấy gương mặt đỏ rực của cô ấy.
Phương Tĩnh Viện gọi một bát canh thịt dê và bún. Sau khi ăn xong, cô ấy cũng không rời đi ngay mà lại ngồi một góc, đợi Đồng Tuyết Lục làm xong việc.
Đồng Tuyết Lục vừa thấy cô ấy như thế thì biết ngay cô ấy có chuyện muốn nói: “Đi lên phòng nghỉ trên tầng với tôi nào.”
Mắt Phương Tĩnh Viện tức khắc sáng lên, gật đầu lia lịa: “Ừ, tôi lên ngay đây.”
Vào trong phòng nghỉ trên tầng, mắt cô ấy nhìn trái ngó phải, cuối cùng nói với vẻ ước ao: “Tuy phòng hơi nhỏ nhưng vật dụng đầy đủ hết này, hâm mộ cái phòng nghỉ này của cô thật đấy.”
Đồng Tuyết Lục đặt một nắm hạt dưa lên bàn, vừa tách hạt dưa vừa hỏi: “Nói đi, cô muốn nói gì với tôi hả?”
Cơ thế Phương Tĩnh Viện căng cứng, 2 gò má bỗng chốc đỏ lên.
Đồng Tuyết Lục nhíu mày: “Chẳng lẽ cô chuẩn bị yêu đương đấy hả?”
Phương Tĩnh Viện trợn trừng mắt nhìn cô: “Sao cô biết hay thế?”,
“Tôi đoán.”
Phương Tĩnh Viện ôm mặt, cười hệt như cô ngốc: “Cô đoán đúng rồi đấy, tôi chuẩn bị yêu đương rồi.”
Đồng Tuyết Lục: “Chúc mừng cô nhé, chắc đối phương đẹp trai lắm nhỉ?”,
Phương Tĩnh Viện lại nhìn cô bằng ánh mắt sùng bái: “Tuyết Lục, cô thần thông quá rồi đấy! Cô lại nói đúng rồi, đồng chí Hướng trông đẹp trai lắm. Cô không biết đâu, da anh ấy còn trắng hơn cả da tôi, ngón tay thon dài, đẹp lắm cơ!”
Kể từ sau lần cô ấy ghét bỏ đối tượng tới xem mắt trông như củ khoai tây, Đồng Tuyết Lục biết ngay cô ấy cũng là người thích cái đẹp giống mình.
“Đối phương làm nghề gì? Đã hiểu biết tận gốc rễ chưa?”.
Phương Tĩnh Viện gật đầu như giã tỏi: “Anh ấy là con trai anh họ của đồng nghiệp trong đơn vị của dì hai tôi, hiện đang ở công tác ở Bộ Giáo dục. Tuy bây giờ vẫn chỉ là thư ký nhưng mà anh ấy giỏi lắm!”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Vẻ ngoài và năng lực chỉ là thứ yếu thôi, chủ yếu vẫn là nhân phẩm người ta ấy. Trước khi kết hôn, cô phải mở to 2 mắt mà nhìn cho rõ vào.”
Vào thời đại này, người xem mắt rồi rất nhanh sau đó sẽ kết hôn trong khi hoàn toàn không biết rõ tính cách và nhân phẩm của nhau, đều chỉ nghe người giới thiệu thối phồng mà thôi.
Chờ đến kết hôn rồi mới phát hiện nhân phẩm đối phương không tốt hoặc tính cách 2 người không hợp, nhưng lúc ấy hối hận thì cũng đã muộn rồi, chỉ có thể sống tạm bợ, dù sao nhường nhịn nhau mấy chục năm là hết đời.
Mắt Phương Tĩnh Viện sáng long lanh: “Nhân phẩm anh ấy tốt lắm, cũng đối xử với tôi siêu tốt nữa. Lần đầu gặp mặt anh ấy, tôi còn tưởng anh ấy là con ma lem, thế là tôi ăn rất nhiều khoai lang xong mới đến. Sau đó, tôi còn đánh rắm trước mặt anh ấy mà anh ấy còn không để ý, cô nói xem có phải nhân phẩm anh ấy rất tốt không?”
Đồng Tuyết Lục: “…”
Cô không biết nhân phẩm người ta có tốt không, nhưng cô biết rõ hành vi của Phương Tĩnh Viện hết sức ngu ngốc.
– — Hiếm có nhà trai nào không ghét bỏ cô ấy.
===
Lúc này, cũng có người mặt đỏ bừng.
Đồng Chân Chân nhìn người đàn ông trước mặt mình, tim đập rộn ràng: “Bộ trưởng Nghiêm, rất vui vì cuối cùng cũng được gặp anh!”
Bộ trưởng Nghiêm quan sát cô ta với ánh mắt sắc bén: “Đồng chí Đồng Chân Chân, sao cô biết quan điểm “hai điều phàm là” mà đồng chí chủ tịch là phương châm sai lầm?”
(*) Lãnh đạo Trung ương Đảng đề ra phương châm phải sử dụng “hai điều phàm là” để nhìn nhận tư tưởng Mao Trạch Đông: “Phàm là quyết sách của Chủ tịch Mao đưa ra, thì chúng ta đều kiên quyết ủng hộ; phàm là chỉ thị của Chủ tịch Mao, thì chúng ta phải luôn tuân theo”. Thực chất tư tưởng của phương châm “hai điều phàm là” là chủ trương không cần xuất phát từ thực tế, mà phải xuất phát từ những chỉ thị, nhận định riêng của Mao Trạch Đông, lấy đó để cắt gọt hiện thực.
Lần trước, trong bức thư mà cháu trai Nghiệm Minh nhận được từ Đồng Chân Chân, đã nhắc đến chuyện này.
Việc chỉ ra quan điểm “hai điều phàm là” là phương châm sai lầm đã có manh mối từ trước Tết, nhưng có rất ít người biết đến chuyện cơ mật như vậy. Ngay cả ông ta cũng chỉ biết được đôi chút vì có người quen làm ở trung ương.
Lúc ấy, khi đọc được nội dung trong thư, ông ta hết sức khiếp sợ. Nguyên văn trong thư viết: “Vào ngày 7 tháng 2 năm 1977, thông qua báo chí, đồng chí chủ tịch sẽ công khai tin quan điểm “hai điều phàm là” là phương châm sai lầm.”
Cô ta giao thư cho cháu trai ông ta vào trung tuần tháng 1, lúc đó ông ta đã phát hoảng. Tiềm thức ông ta lập tức nghĩ muốn đến nông trường tìm cô ta.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, bị gió thổi qua, ông ta lập tức tỉnh táo lại. Ông ta sai người âm thầm điều tra Đồng Chân Chân, cũng phải người theo dõi cô ta.
Mãi đến 2 ngày trước, cũng chính là ngày mùng 2 tháng 7, thông qua báo chí, đồng chí chủ tịch công khai nói quan điểm “hai điều phàm là” là phương châm sai lầm, nội tâm ông ta lại chấn động một lần nữa.
Lần này ông ta tìm đến cô ta chỉ vì muốn truy hỏi đến cùng.
Đồng Chân Chân liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái. Sau khi chắc chắn không có ai, cô ta mới hạ giọng nói: “Bộ trưởng Nghiêm có tin vào thuyết quỷ thần không?”
Bộ trưởng Nghiêm nhìn cô ta, từ chối trả lời.
Bị ông ta nhìn chằm chằm, Đồng Chân Chân hơi hoảng, nhưng cô ta vẫn cố lấy can đảm, nói: “Nếu tôi nói với bộ trưởng Nghiêm, tôi có năng lực tiên tri, đồng thời biết được chuyện sẽ xảy ra trong tương lai thì bộ trưởng Nghiêm sẽ tin tôi chứ?”
Bộ trưởng Nghiêm nhếch môi: “Còn ai biết chuyện cổ có năng lực này?”
Đồng Chân Chân lắc đầu: “Không, tôi chỉ nói cho một mình bộ trưởng Nghiêm thôi.”
Bộ trưởng Nghiêm cười cười: “Vì sao phải nói cho tôi, cô muốn có được gì từ tôi đây?”
Đồng Chân Chân nói: “Bộ trưởng Nghiêm là một người đàn ông có năng lực, chỉ tiếc hơi kém may mắn một chút. Nếu có tôi giúp đỡ bộ trưởng Nghiêm, bộ trưởng Nghiêm chắc chắn sẽ trở thành người có quyền lực và địa vị hơn người. Tuy nhiên, tôi có một yêu cầu.”
“Nói đi.”
Đồng Chân Chân nhìn ông ta, nói gằn từng chữ một: “Anh phải lấy tôi làm vợ!”
Thật ra, trước khi Nghiệm Minh đến thăm cô ta, cô ta hoàn toàn không biết đến ông bộ trưởng Nghiêm này.
Nghiêm Minh là bạn cùng trường trung học cơ sở với cô ta, có tình cảm với cô ta trước khi cô ta sống lại. Song, vì 2 nhà không môn đăng hộ đối vậy nên kể từ sau khi tốt nghiệp, 2 người đã không còn liên hệ gì nữa.
Không ngờ anh ta lại đến nông trường thăm hỏi mình, thế là cô ta mọi được không ít tin tức từ miệng anh ta.
Trong đó, tin hữu dụng nhất chính là Nghiêm Minh có một chú nhỏ làm trưởng phòng trong ủy ban cách mạng. Chú nhỏ này chỉ lớn hơn anh ta mười lăm tuổi, nhưng từ nhỏ đã rất tài giỏi.
Nếu lần này cả nhà Tô Việt Thâm không được sửa lại án xử sai thì chức vụ phó chủ nhiệm Ủy ban cách mạng chắc chắn sẽ thuộc về chủ nhỏ của anh ta.
Sau khi nghe được tin tức ấy, trong đầu cô ta lập tức đưa ra quyết định này.
– — Cô ta phải làm vợ của bộ trưởng Nghiêm!
Cô ta đã bị giam trong nông trường nên dù được thả ra cũng không tìm được đơn vị hay người yêu tốt, mặc dù sau khi cải cách mở cửa, cô ta có thể làm buôn bán.
Nhưng đời trước, cô ta chưa tròn 22 tuổi đã bị gia đình súc sinh đó hành hung chết, cô ta chưa từng kinh doanh, hơn nữa công việc kinh doanh cũng rất mệt.
Cô ta không muốn sống mệt mỏi như thế, cô ta chỉ muốn trở thành người thành, công.
– — Vậy nên cách tốt nhất chính là gả cho một người đàn ông có năng lực.
Nhưng đàn ông như bộ trưởng Nghiêm chắc chắn sẽ không cưới cô ta. Thế là sau khi cân nhắc, cô ta quyết định nói cho đối phương biết chuyện mình biết trước tương lại thông qua thư tín.
Bộ trưởng Nghiêm nhoẻn miệng cười: “Cô biết tôi hơn cô 15 tuổi chứ?”
Đồng Chân Chân gật đầu: “Tôi biết, tôi thích đàn ông trưởng thành có sức quyến rũ!”
Bộ trưởng Nghiêm: “Thế cô đã biết tôi đã có vợ con chưa?”
Đồng Chân Chân lại gật đầu: “Anh có thể ly hôn với đối phương, còn về con của anh, tôi sẽ đối xử với họ như con đẻ của mình!”
Bộ trưởng Nghiêm: “Cô nói thêm với tôi một chuyện nữa. Sau khi nghiệm chứng, tôi sẽ tới đón cô ra ngoài.”
Bộ trưởng Nghiêm nán lại trong ký túc xá của Đồng Chân Chân hơn nửa giờ rồi mới rời đi.
Đồng Chân Chân nở nụ cười đắc thắng, mãi đến khi bóng bộ trưởng Nghiêm biến mất, cô ta mới trở về phòng.
===
Trong căn cứ.
2 con gà mờ trong chuyện tình yêu nay có thêm một con gà vàng cùng ăn cơm.
Hoàng Khải Dân: “Như Quy này, cách mà tôi dạy cậu hôm đó rất hiệu nghiệm đúng không?”
Hôm nay, Ôn Như Quy mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen, tổng thể thoạt trông lại càng điển trai.
Anh “Ừ” một tiếng, rồi sau đó đặt đũa xuống, nói: “Tôi còn một chuyện muốn xin cậu chỉ bảo.”
Hoàng Khải Dân tỏ vẻ đắc ý: “Nói đi.”
Ôn Như Quy: “Lúc trước cậu cầu hôn người yêu thế nào đấy?”
– — Cạch!
Anh vừa nói dứt lời, Chu Diễm hoảng hốt, đũa trong tay rơi xuống đất,
Mắt anh ta trợn to như chuông đồng: “Như Quy, anh có ý định cầu hôn rồi cơ à? Sao tốc độ của anh nhanh thế?”.
Gương mặt trắng nõn của Ôn Như Quy hơi ửng hồng: “Ừ, tôi cho rằng cô ấy là người mà tôi muốn ở bên suốt đời, vậy nên tôi muốn cầu hôn cô ấy sớm một chút.”
2 người họ đã hôn nhau, còn nán lại chung một phòng 2, 3 ngày liền, anh chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với cô.
Mà cho dù không có việc này thì anh cũng muốn nắm tay cô đi đến hết cuộc đời còn dài.
“Như Quy, anh vội vàng thế làm gì chứ? 2 người mới quen nhau bao lâu, người yêu anh cũng chưa lớn tuổi, chắc cô ấy không đồng ý đâu!!”
– — Chu Diễm quýnh lên, sốt ruột chết đi được.
Anh ta còn chưa được cầm tay người yêu mà Ôn Như Quy đã muốn cầu hôn, thế thì anh ta bẽ mặt quá rồi!
Hoàng Khải Dân trợn mắt nhìn anh ta: “Chu tiêu chảy anh làm gì thế hả? Như Quy muốn kết hôn mà anh cà khịa gì ở đây?”
Dứt lời, anh ta bảo Ôn Nhu Quy đến ký túc xá tìm mình sau khi tan tầm, anh ta sẽ truyền toàn bộ kinh nghiệm suốt đời cho anh.
[HẾT CHƯƠNG 94]