– — Từ hôm nay trở đi, cô phải làm ‘thợ cắt bánh’ này rồi.
Đồng Tuyết Lục nhìn về phía 2 người Mạnh Thanh Thanh và Quách Xuân Ngọc: “Thanh Thanh, Xuân Ngọc, từ hôm nay 2 người hãy hướng dẫn tỉ mỉ cho Lệ Châu, nếu cô ấy có gì không hiểu thì 2 người cũng không được giấu giếm, phải dạy bằng cái tâm. Tuần sau tiệm ăn mới của chúng ta sẽ khai trương, tôi cũng không mong xảy ra chuyện gì để bị chê cười!
Quách Xuân Ngọc cười bảo: “Quản lý Đồng yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ đồng chí Ngô thật tốt!”
Ngô Lệ Châu nghe cô ấy bảo vậy thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm một phen.
Trước khi đến đây, cô ấy đã chuẩn bị tốt tinh thần có thể lục đục với nhau rồi. Bây giờ lại thấy quản lý Đồng hành xử công minh, mấy đồng nghiệp khác cũng có vẻ dễ sống chung, ý nghĩ xích mích trong đầu đã vơi bớt mấy phần.
Đồng Tuyết Lục nói xong lại nhìn về phía đầu bếp Lôi: “Trước mắt đầu bếp Mạnh vẫn chưa tới làm, bình thường trừ tôi làm bếp trưởng tiệm ăn ra thì Tiểu Quách cũng có đỡ đần đôi chút. Chi bằng đầu bếp Lôi hãy viết những món mình biết nấu ra trước đi, sau này chúng ta thống nhất rồi điều chỉnh.”
Đầu bếp Lôi gật mạnh một cái: “Được, tôi sẽ nghĩ rồi làm ngay.”
– — Người mới tới tiệm ăn, sợ nhất là cảnh ăn không ngồi rồi.
Người đứng bếp trưởng chính là quản lý Đồng, thật ra trước khi đến đây ông ta cũng lo quản lý Đồng sẽ ra oai phủ đầu với mình.
– — Bây giờ xem ra là ông ta lo lắng nhiều rồi.
Một buổi họp vừa xong xuôi, tất cả mọi người đều hài lòng.
Hôm nay Đồng Tuyết Lục vẫn dẫn Quách Vệ Bình đi mua thức ăn như cũ, cũng nói từ hôm nay việc này sẽ là thay phiên, ngày mai đổi thành Tiểu Điền đi với cô.
Tiểu Điền nghe cô nói thế thì lập tức kích động đến mức khuôn mặt đỏ bừng.
Tiểu Điền là học trò mới được đầu bếp Lôi thu nhận, ông ta thấy quản lý Đồng đánh giá cao học trò của mình thì trong lòng cũng cảm thấy rất đắc chí.
Ra khỏi tiệm ăn, Đồng Tuyết Lục thở dài trong lòng.
Người ‘cắt bánh’ không dễ làm chút nào, nhưng vậy còn hơn là xích mích với nhau, cô vẫn hy vọng người trong tiệm ăn sẽ hòa thuận một chút.
===
Lúc này Tôn gia ở Tây Bắc cũng lại kỳ không hài hòa.
Sau khi chuyện Tôn gia được điều về Bắc Kinh thất bại, 2 người Tôn Võ Dương và Tôn Mạn Nhu bị mắng đến trọc cả đầu. Sau đó chưa được mấy ngày, họ đã được thông báo là phải rời khỏi khu quân sự.
Tôn Mạn Nhu còn muốn đi qua tìm Ôn Như Quy lần nữa, nhưng Ôn Như Quy đã quay về căn cứ rồi, ông cụ Ôn bảo chú Tông đuổi thắng cô ta ra ngoài.
Tôn Mạn Nhu cùng đường, chỉ có thể theo Tôn Võ Dương về Tây Bắc.
Về tới nơi, 2 người vừa đặt chân trước vào cửa nhà thì đã nhận 2 cái tát vào mặt.
Cha Tôn giận dữ hỏi: “2 đứa ngu bọn mày, rốt cuộc bọn mày có biết mình đã làm cái đéo gì không?”
– — Phá hoại tình cảm của người khác, nói xấu bôi nhỏ đồng chí nữ, còn giật dây người khác lamg chuyện phạm pháp, sao chúng nó có thể ngu như vậy?
Ở cái chốn Bắc Kinh kia, phun bừa nước bọt thôi cũng có thể phun trúng một một nhân vật có bối cảnh vô cùng trâu bò, sao chúng nó nghĩ là mình có thể một tay che trời chứ?
Mấy năm nay bọn họ phải vất vả lắm mới leo lên được dựa trên quan hệ với Tư lệnh Tiêu, không ngờ 2 đứa ngu xuẩn này vừa ra tay đã hủy diệt hết tất cả!
Tư lệnh Tiêu đã gọi đến Tôn gia, nói sau này không thừa nhận Tôn Mạn Nhu làm cháu gái nữa, 2 nhà Tiêu, Tôn cũng không còn liên quan gì nhau.
– — Lúc đó ông ta giận đến mức suýt nữa bộc phát bệnh tim!
Vốn dĩ Tôn gia bọn họ không nhân mạch không bối cảnh, có được một chỗ dựa như vậy cũng nhờ năm đó dùng thủ đoạn mà thành, bây giờ thì không còn gì nữa rồi!
Tôn Võ Dương bị tát cho một cái thì cúi đầu xuống không nói lời nào.
Từ lúc còn ở Bắc Kinh anh ta đã bắt đầu hối hận rồi, vì sao trước kia anh ta vừa thấy Tôn Mạn Nhu rơi nước mắt đã bị ma xui quỷ khiến vậy?
– — Nhưng mà làm cũng làm rồi, anh ta ngu anh ta chịu.
Nhưng chuyện khiến Tôn Võ Dương thất vọng chính là thái độ của Tôn Mạn Nhu, sau này anh ta coi như không có người em gái Tôn Mạn Nhu này!
Tôn Mạn Nhu ôm gò má nóng rát, trong lòng vô cùng khủng hoảng: “Bác cả, con biết sai rồi, lúc trước con không nên cả tin nghe lời của anh ba, con nên khuyên anh ba đàng hoàng mới phải…”
Tôn Võ Dương cười lạnh một tiếng: “Tôn Mạn Nhu, im mẹ mày đi, mày nói thêm một câu như vậy nữa thì lập tức cút khỏi nhà tao!”
Tôn Mạn Nhu trừng lớn mắt nhìn anh ta với vẻ khó tin: “Anh ba, sao anh có thể nói lời như vậy? Không phải anh nói tôi là em ruột của anh sao, có người nào lại đuổi em ruột của mình ra khỏi nhà chứ?”
Tôn Võ Dương mặc kệ cô ta.
Cha Tôn nhìn 2 đứa ngu này thì giận dữ: “2 người bọn mày ở lại cạnh tụi tao cũng vô dụng, bây giờ không có đơn vị nào dám nhận bọn mày nữa. Tao nghĩ rồi, bọn mày về nông thôn làm thanh niên trí thức đi!”
– — Về nông thôn làm thanh niên trí thức?
Tôn Mạn Nhu như bị sét đánh: “Bác cả, sức khỏe con không tốt, về nông thôn chắc chắn con không chịu được.”
“Nếu mày không muốn đi, vậy thì dọn qua bên mẹ mày mà ở!”
Trước kia cha Tôn rất thương yêu đứa cháu gái này, nhưng trước kia yêu thương bao nhiêu thì bây giờ càng thấy bực bội bấy nhiêu, đúng là thứ vong ân bội nghĩa.
Cha Tôn nói xong thì quay người đi.
Mẹ ruột của Tôn Mạn Nhu đã tái giá sinh 2 đứa con từ lâu, từ đầu bà ta đã không muốn nhận đứa con gái Tôn Mạn Nhu này.
Lồng ngực Tôn Mạn Nhu phập phồng kịch liệt, chớp mắt đã ngất xỉu.
===
Đồng Tuyết Lục không để ý chuyện Tôn gia nữa, chớp mắt đã qua 1 tuần, tiệm ăn của họ cần khai trương.
Tiệm ăn cấp 2 và cấp 3 đều được gọi là tiệm ăn nhà nước, chỉ có tiệm ăn cấp 1 mới có tư cách được đặt tên riêng.
Đồng Tuyết Lục giao lại quyền đặt tên cho Bộ trưởng Lâm, người này thấy cô biết đối nhân xử thế như vậy thì vui vẻ đến mức miệng sắp toét tới tận mang tai rồi.
Sau khi Bộ trưởng Lâm suy nghĩ mấy ngày, tuyệt bút vung lên, đặt cái tên cho tiệm ăn, mới – Tiệm ăn Đông Phong.
Đồng Tuyết Lục cũng hài lòng về cái tên này.
Hôm nay trời nắng rực rỡ, là ngày đầu tiên tiệm ăn Đông Phong mở cửa buôn bán.
Vì đầu năm nay không được đốt pháo, khai trương chỉ có thể cho người gõ chiên đồng, rao to ở cửa mấy tiếng coi như chúc mừng.
Cũng may, cuối tuần trước Đồng Tuyết Lục đã cho nhân viên nói chuyện tiệm ăn với khách, 2 tiệm ăn cách nhau không xa, nên vừa tới giữa trưa đã có không ít khách, cũ đến tiệm.
Trừ những khách cũ, Ngụy gia và Tô gia cũng dẫn người nhà tới ủng hộ.
Tô Việt Thâm: “Đồng chí, chủ tịch nói ‘những người phong lưu, phải xem trước mắt’. Quản lý Đồng chính là nữ anh hùng trước mắt kia, cũng là tấm gương người trẻ cần học tập đó!”
Đồng Tuyết Lục cười bảo: “Phó chủ nhiệm Tô khen đến mức mặt tôi đỏ luôn rồi. Nếu nói về tấm gương ngày nay cần học tập, tất nhiên phải nói tới phó chủ nhiệm Tô anh mới phải!”
“Tô Việt Thâm tuổi còn trẻ đã là phó chủ nhiệm Ủy ban cách mạng, với năng lực này của anh ấy, chắc chắn ngày sau sẽ có tiền đồ rộng mở.”
Xung quanh có người quen của Tô Việt Thâm, thấy một màn như vậy thì sợ đến mức trừng lớn mắt.
Chẳng trách Đồng Tuyết Lục còn trẻ như vậy đã có thể làm quản lý khách sạn cấp một, nhìn mối quan hệ này đi, thật sự là không bì nổi!
Tiểu Cửu ở một bên kéo tay của Đồng Miên Miên, nói với giọng sữa: “Chị Miên Miên, sao trước đó chị không đến tìm em chơi? Em vẫn ở nhà đợi chị, em nhớ chị muốn chết!”
‘Bà cụ non’ Đồng Miên Miên thở dài: “Anh hai chị vừa bị phát ban, chị gái không cho bọn chị ra ngoài chơi.”
Tiểu Cửu thấy cô bé kể lể đáng thương như vậy thì nghiêng qua hôn lên mặt cô bé một cái.
Đồng Tuyết Lục nhìn thấy nên vội vã đi qua tách 2 đứa ra: “Tiểu Cửu, tuy 2 đứa còn nhỏ nhưng nam nữ khác biệt, lúc ở bên ngoài em không thể hôn Miên Miên như vậy.”
– — Tuổi còn nhỏ đã biết đùa giỡn lưu manh, không được có thói quen như vậy.
Tiểu Cửu chớp mắt, vẻ mặt hoang mang: “Nhưng ở nhà cha cũng hôn mẹ em như vậy mà, vì sao em lại không được?”
– — Một tiếng ‘ầm’ vang lên.
Tô Việt Thâm đi tới nghe vậy thì mặt lập tức đỏ như tôm luộc.
2 gò má Cố Dĩ Lam như đánh phấn hồng, xấu hổ đến mức không dám gặp người khác nữa.
Đồng Tuyết Lục dở khóc dở cười: “Đâu có giống, cha mẹ em là vợ chồng, bọn họ kết hôn rồi. Em và Miên Miên là bạn tốt, vậy nên sau này em không được làm như vậy nữa, đã biết chưa?”
“Dạ, em biết rồi.”
Tiểu Cửu suy nghĩ rồi ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lập tức nói tiếp: “Vậy sau này em thành vợ chồng với Miên Miên là có thể làm vậy phải không ạ?”
Đồng Tuyết Lục: “…”
– — Thằng nhóc kia còn chưa đủ lông đã muốn cưới vợ, nghĩ nhiều quá rồi!
Ban nãy Đồng Miên Miên không biết bản thân bị lợi dụng. Sau khi nghe xong lời của chị gái, cô bé loáng thoáng hiểu ra hình như nó có hại cho mình.
Thế là cô bé đi bước nhỏ lên nói: “Tiểu Cửu, em không thể hôn chị đâu. Ban nãy em hôn chị, vậy nên bây giờ chị muốn hôn lại.”
Sau đó cô bé cũng chồm qua hôn lên má Tiểu Cửu một cái.
Đồng Tuyết Lục: “…”
– — Được rồi, xem như cô dạy dỗ vô ích rồi.
Đám người Tô gia và họ Ngụy thấy thế đều không kìm được mà nở nụ cười.
May mà 2 đứa bé đều còn rất nhỏ nên không ai có phản ứng lại.
===
Tiệm ăn mới khai trương, làm ăn vô cùng náo nhiệt, tiếc là Ôn Như Quy không thể đến làm khách.
2 người chỉ có thể giải nỗi tương tư qua điện thoại.
Từ khi chuyển sang tiệm ăn mới, lượng công việc tăng thêm rất nhiều.
Ngày nào cô cũng phải mua đồ ăn đồ dùng, quản lý nhân viên. Tháng sau vị phiên dịch viên kia sẽ về thăm người thân, cô còn phải chuẩn bị chiêu đãi cho tốt.
Cứ cố gắng sẽ có kết quản tương xứng, tiền lương của cô tăng từ 50 tệ lên 70 tệ/ 1 tháng.
Hơn nữa cô còn giữ vị trí đầu bếp trong tiệm ăn, tiền lương 1 tháng đã tăng tổng cộng tới 100 tệ.
Ở thời gian này, tiền lương 100 tệ tương đương với quản lý cấp cao, bây giờ tiền lương của một mình cô là có thể nuôi mấy anh em Đồng gia luôn rồi.
===
Bên phía Đồng Tuyết Lục bề bộn nhiều việc thì phía Ôn Như Quy cũng tất bật bộn bề tương tự.
Việc ở căn cứ thực nghiệm rất nhiều, anh bận đến mức Hoàng Khải Dân kết hôn, cũng không về Bắc Kinh tham dự được.
Phía Chu Diễm cũng tương tự, 2 người không tới tham gia tiệc rượu kết hôn của Hoàng Khải Dân, đành phải gửi quà mừng qua cho anh ta trước.
Mặc dù Hoàng Khải Dân hơi tiếc nuối, nhưng nghĩ đến việc sắp được sung sướng ôm vợ thì anh ta lập tức ném 2 người anh em ra sau đầu.
– — Đời người có 4 niềm vui: Nắng hạn gặp mưa rào, tha hương gặp bạn cũ, đêm động phòng hoa chúc và đề tên lên bảng vàng.
Trong đêm động phòng hoa chúc hôm nay, Hoàng Khải Dân mở ra khung trời mới.
Anh ta cảm nhận được sự sung sướng không gì sánh được, từ một con gà con nhỏ biến thẳng thành gà vàng lớn.
Kết hôn được nghỉ năm ngày, năm ngày này Hoàng Khải Dận thấy sung sướng như thần tiên.
===
5 ngày sau, vào lúc quay lại căn cứ, mắt anh ta nhìn Ôn Như Quy và Chu Diễm như nhìn 2 đứa trẻ chưa hiểu đời vậy.
Anh ta mang bánh kẹo cưới trong nhà tới cho 2 người: “Này, đây là bánh kẹo cưới của 2 người các anh đấy, cho các anh được hưởng không khí vui mừng của tôi.”
Lúc nói lời này, cổ anh ta vươn dài lên như ngỗng vậy, tư thế trông rất kỳ cục.
Vì quá kỳ cục mà 2 người Ôn Như Quy và Chu Diễm không muốn thấy nốt hồng trong cố anh ta cũng không được.
Ôn Như Quy nhíu mày hỏi: “Cố của cậu bị sao vậy? Không phải nhạy cảm đến mức nổi mẩn chứ?”
Chu Diễm càng cường điệu hơn, còn lại người về sau mấy bước: “Hoàng Cầu Đản à, không phải anh nổi thủy đậu đấy chứ? Nếu vậy anh nên tránh xa chúng tôi ra thì hơn, cái thứ đó lấy dữ lắm đấy!”
Lòng Hoàng Khải Dân thầm chửi thề trong lòng.
– — Má nó chứ, nổi mẩn với thủy đậu!
– — Nốt hồng trên cổ anh ta là dấu vết để lại lúc sung sướng đó được không?
– — 2 đứa nhỏ vừa vô tri vừa đáng thương này!
[HẾT CHƯƠNG 86]