– — Không phải nằm mơ, cô ấy thật sự đến căn cứ!
Ôn Như Quy chạy đến trước mặt Đồng Tuyết Lục, thở hổn hển: “Em đến rồi!”
Đồng Tuyết Lục nở nụ cười: “Ừm, em đến rồi.”
Bây giờ đã là mùa thu nhung Ôn Như Quy chạy đến mức mồ hôi đầy đầu: “Sao em không nói với anh để anh đến bến xe đón em.”
Đồng Tuyết Lục lấy khăn tay từ trong ba lô quân đội đưa cho anh: “Như vậy thì không bất ngờ nữa.”
Ôn Như Quy nhận khăn tay, trong lòng nghĩ, thực ra bây giờ rất kinh ngạc.
Mấy ngày trước tâm trạng rơi xuống đáy vực, bây giờ bỗng chốc bay lên tận trời, quá kích thích.
Đôi mắt của người gác cổng nhìn ngược nhìn xuôi trên người của 2 người họ: “Nhân viên Ôn, người này là người yêu của anh à?”
Ôn Như Quy ưỡn ngực, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, là người yêu của tôi.”
Người gác cổng: “Người yêu của anh xinh thật đấy, rất xứng đối với anh!”
Ánh mắt của Ôn Như Quy càng sáng hơn: “Cảm ơn.”
Đồng Tuyết Lục đứng bên cạnh, nhìn động tác ưỡn ngực của anh, suýt nữa không nhịn được bật cười.
Ôn Như Quy chú ý tới ánh mắt của cô, quay đầu lại: “Chúng ta vào trong thôi?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu.
Ôn Như Quy lập tức cầm lấy đồ trong tay cô.
Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu chớp mắt với anh: “Cảm ơn anh, anh đối xử với em tốt thật đấy.”
‘Soạt’ một tiếng.
Không hề bất ngờ.
Tại của Ôn Như Quy đỏ ửng.
===
Trên đường đi qua đó, Ôn Như Quy vừa đỏ tai vừa giới thiệu căn cứ cho cô.
Đương nhiên những điều mà anh giới thiệu đều là căn cứ, có một vài thứ bí mật anh không thể nói, Đồng Tuyết Lục đương nhiên cũng sẽ không hỏi.
Sau khi vào cổng thì nhìn thấy người rồi.
Mọi người thấy bên cạnh Ôn Như Quy có thêm một cô gái, hơn nữa còn là một cô gái rất xinh đẹp. Toàn bộ tế bào hóng hớt lập tức được vận động.
Ánh mắt của mọi người rơi xuống người Đồng Tuyết Lục, nói thầm.
“Cô gái bên cạnh nhân viên Ôn là ai thế? Lúc trước nghe nói anh ấy có người yêu rồi, chắc không phải người đó là người yêu của anh ấy chứ?”
“Không biết nhưng anh nhìn biểu cảm của nhân viên Ôn dịu dàng như thế, tôi quen biết anh ấy mấy năm rồi cũng không nhìn thấy biểu cảm đó trên khuôn mặt của anh ấy!”
“Anh nói đúng, tôi đoán đến tám chín phần chính là người yêu của anh ấy!”
Hoàng Khải Dân cầm báo cáo từ trong văn phòng đi ra, vừa hay gặp được Ôn Như Quy.
Nhưng lúc anh ấy nhìn thấy Đồng Tuyết Lục bên cạnh Ôn Như Quy, tài liệu trong tay rơi ‘bộp’ phát xuống đất.
Hoàng Khải Dân hoàn hồn, lập tức nhặt tài liệu lên chạy lên nói: “Vừa nãy tôi thấy dáng vẻ vội vàng của cậu, hóa ra là đi đón người, người này là…?”
Ôn Như Quy nhìn Đồng Tuyết Lục: “Người này là người yêu của tôi, đồng chí Đồng.”
Sau lại giới thiệu Hoàng Khải Dân với Đồng Tuyết Lục: “Người này là đồng nghiệp ở căn cứ của anh, họ Hoàng.”
Hoàng Khải Dân chớp mắt.
Sao anh ấy cảm thấy lúc Ôn Như Quy giới thiệu mình có hơi qua loa vậy, họ Hoàng, ngay cả 2 chữ đồng chí cũng không cho mình. Như vậy thật sự tốt sao?
Nhưng lúc này không phải lúc tính toán, anh ấy quay đầu nhìn Đồng Tuyết Lục: “Chào đồng chí Đồng, lúc trước nghe Như Quy nhắc đến cô, rất vui khi được gặp cô!”
Đồng Tuyết Lục mỉm cười: “Chào đồng chí Hoàng, lúc trước tôi chưa từng nghe Như Quy nhắc đến anh.”
Khóe môi của Hoàng Khải Dân giật giật, cười gượng nói: “Chắc là bình thường Như Quy ít nói. Đúng rồi, hôm nay đồng chí Đồng đến đây, là đặc biệt đón sinh nhật với Như Quy…”
Nhưng còn chưa nói xong đã bị Ôn Như Quy cắt ngang: “Không phải 2 hôm nay cậu đang bận làm thí nghiệm à? Vậy chúng tôi không làm phiền cậu nữa.”
Hoàng Khải Dân: “…”
– — Tôi không cảm thấy bị làm phiền mà.
Nhưng Ôn Như Quy đã dẫn Đồng Tuyết Lục vào văn phòng của mình rồi.
Đến văn phòng của Ôn Như Quy, Đồng Tuyết Lục đánh giá một chút.
Diện tích không lớn lắm, nhưng thu dọn rất sạch sẽ ngăn nắp.
“Anh đi rót nước cho em.”
Ôn Như Quy nói xong thì đặt đồ xuống bàn, lại lấy một cái ca tráng men từ trước đến nay chưa từng dùng từ trong tủ ra.
Đồng Tuyết Lục thấy anh chạy ra ngoài, lấy bánh ga tô và thịt lợn khô trong túi ra.
Đáng tiếc bây giờ không có bơ, chỉ có thể làm cho anh một cái bánh gato đơn giản như này.
Ôn Như Quy đi ra khỏi văn phòng, trên đường đi rửa cốc gặp được rất nhiều đồng chí tình cờ gặp được anh.
Những đồng chí này đều hỏi một vấn đề: “Đồng chí nữ đó là người yêu của anh sao?”
Cùng một vấn đề mà phải trả lời nhiều lần như thế, là ai cũng cảm thấy mất kiên nhẫn.
Nhưng Ôn Như Quy trả lời trăm lần cũng không chán.
Rất nhanh tất cả mọi người ở căn cứ đều biết người yêu của Ôn Như Quy đến căn cứ thăm anh. Hơn nữa người yêu của Ôn Như Quy rất xinh đẹp!
– — Xinh đẹp như nào?
– — Xinh đẹp giống như tiên nữ trên trời!
Có người không tin, tìm các loại lý do để đi ngang qua văn phòng của Ôn Như Quy.
Sau này có một cuốn sách tên là ‘Tôi đi ngang qua thế giới của em’.
Nếu cuốn sách này là người trong căn cứ viết, vậy thì sẽ là ‘Tôi đi ngang qua văn phòng của Ôn Như Quy’.
Ôn Như Quy rót nước quay về, đưa cho cô: “Cái ca này là mới đấy, chưa có ai dùng.”
Lúc Đồng Tuyết Lục nhận lấy ca tráng men, cả người đột nhiên dựa sát vào anh: “Trên người anh có mùi thơm gì đấy, cảm giác khá thơm.”
Nói xong cô còn hít nhẹ một chút.
Toàn thân Ôn Như Quy cứng ngắc, giống như bị tiêm thuốc tê, cả người không thể động đậy.
– — Thịch thịch thịch!
Anh cảm giác tim lại đập nhanh đến mức không thể khống chế nữa rồi.
Trái tim của anh ngày nào cũng đập nhanh như này, thì có phải là ngày nào đó sẽ không ổn nữa đúng không?
Ngoài cửa thỉnh thoảng có người đi qua, Đồng Tuyết Lục cũng không dám làm hành động quá giới hạn, ngửi một chút rồi đứng quay về chỗ cũ.
Đợi cô đứng về chỗ cũ một lúc thì Ôn Như Quy mới cảm giác linh hồn quay trở về với cơ thể của mình. Sau đó đứng đắn nói: “Trên người anh không thoa cái gì.”
Đồng Tuyết Lục cong môi: “Em biết, em từng nghe nói được một ý kiến, nghe đâu là chỉ có người thu hút lẫn nhau mới có thể ngửi thấy mùi hương trên người đối phương.”
Ý kiến này thật sự có căn cứ nhưng nói thực ra thì mùi hương này là mùi của hoocmôn sinh dục.
Đời trước cô chưa từng ngửi thấy mùi hương trên người đàn ông nào khác, không ngờ xuyên sách đến thời đại này, lại ngửi thấy trên người của Ôn Như Quy.
Mặt và tai của Ôn Như Quy càng đỏ hơn, đỏ đến mức gần như nhỏ ra máu, nhưng ánh mắt lại lóe sáng: “Trên người em có mùi hương của hoa.”
Hóa ra đây chính là thu hút lẫn nhau, khó trách lúc trước anh luôn ngửi thấy mùi hương hoa trên người cô.
Anh không nói được là mùi hoa gì, tóm lại rất dễ ngửi.
Từ trước đến nay anh chưa từng ngửi thấy mùi hương trên người ai khác.
Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu cười với anh: “Anh thật sự ngửi thấy à?”
Ôn Như Quy nhìn ánh mắt của cô, tim đập như sấm: “Thật mà.”
Đồng Tuyết Lục đưa đồ ăn và chiếc bút máy mà Khương Đan Hồng cho anh.
Ôn Như Quy nhìn thấy đồ ăn trước mắt, trong tim cảm thấy ấm áp: “Cảm ơn em, anh rất thích.”
Bên ngoài văn phòng thỉnh thoảng lại có người đi qua, lúc này Đồng Tuyết Lục mới phát hiện đến nhầm chỗ rồi, muốn lén lút làm chút chuyện xấu cũng không được.
Cô nghĩ một lúc nói: “Nhà ăn của các anh ở đâu? Em muốn làm cho anh một bát mì trường thọ.”
Con ngươi đen láy của Ôn Như Quy nhìn cô, nở nụ cười: “Anh đưa em qua đó.”
Đồng Tuyết Lục ‘vâng’ một tiếng, 2 người cùng đi ra khỏi văn phòng đến nhà ăn.
Nhà ăn cách khu làm việc một đoạn, sau khi đi được một nửa thì xung quanh không nhìn thấy người nữa.
Con người của Đồng Tuyết Lục xoay chuyển, đột nhiên ây dô một tiếng, cả người ngã về phía anh.
Ôn Như Quy vô thức nắm chặt tay của cô, căng thẳng nói: “Em sao rồi? Em có chỗ nào không thoải mái à?”
Một bàn tay của Đồng Tuyết Lục nắm tay anh, một bàn tay chống trên ngực anh.
– — Oa, lại còn có cả cơ ngực.
Đồng Tuyết Lục theo bản năng sờ soạng một chút, sờ đến chỗ đó vừa hay là bên trên núm vú.
Ôn Như Quy cảm giác cả người giống như bị sét đánh, một dòng tê dại chạy qua toàn thân.
Sau đó với tốc độ mắt thường có thể thấy, tai, mặt và cổ đều đỏ ửng hết.
Bản thân không những nắm tay cô, hơn nữa còn bị sờ…
Ôn Như Quy cảm giác bản thân không những tim đập nhanh đến mức mất khống chế, hơn nữa còn sắp thiếu ô xy rồi!
Đồng Tuyết Lục sự có người đi qua, bàn tay lưu luyến không rời khỏi ngực anh, đứng thắng lại: “Vừa nãy em bị treo chân một chút, nhưng bây giờ không sao rồi.”
Ôn Như Quy chậm nửa nhịp hoàn hồn: “À, không sao thì tốt.”
Hóa ra vừa nãy cô bị treo chân nên tay của cô mới không có sức chống lên ngực anh.
Còn về cái sờ kia, có thể là do cô bị hoảng hốt.
– — Nhất định là như vậy
Đồng Tuyết Lục không biết Ôn Như Quy đã tìm xong lý do cho hành vi giở trò lưu manh kia của cô.
“Nhưng chân em vẫn hơi đau, Như Quy, anh có thể nắm tay em đi đến nhà ăn không?”
Ôn Như Quy liên tục gật đầu: “Được.”
Lúc này anh mới đặt suy nghĩ xuống bàn tay nắm chặt của 2 người, tim đập như sấm.
Độc thân 25 năm, đây là lần đầu tiên anh nắm tay của nữ giới.
Bàn tay của cô nhỏ nhắn, mềm mại, nắm trong lòng bàn tay khiến cho anh không nỡ buông ra.
Cảm giác ấm áp từ bàn tay đang nắm chặt của 2 người lan ra toàn thân, khóe miệng của Ôn Như Quy không chịu khống chế khẽ cong lên.
Khóe miệng của Đồng Tuyết Lục cùng cong lên.
Bàn tay của anh vừa to vừa ấm áp, nắm rất thoải mái.
2 người nắm tay đến cửa nhà ăn mới buông ra,
Ôn Như Quy nhìn bàn tay buông ra, trong lòng cảm thấy mất mát.
– — Nếu như có thể nắm mãi như thế thì tốt biết mấy?
Sau đó Đồng Tuyết Lục ở nhà ăn làm một bát mì trường thọ cho Ôn Như Quy.
Đầu bếp trong nhà ăn nhìn thấy trình độ kéo mì của cô thì hết sức kinh ngạc.
Họ không ngờ người yêu của Ôn Như Quy xinh như thế, trình độ nấu ăn lại càng lợi hại hơn.
Sau khi nấu mì xong, trong nhà ăn tràn ngập mùi hương.
Người đến nhà ăn ăn cơm ngửi thấy, ngay lập tức đều lần lượt nuốt nước miếng.
“Đầu bếp, tôi cũng muốn một bát mì thơm mức như kia.”
Đầu bếp nhà ăn: “Còn thơm phức nữa à, muốn ăn thì trước tiên anh phải tìm một cô người yêu biết nấu ăn mới được!”
Mọi người: “…”
Thế là rất nhanh mọi người đều biết, người yêu của nhân viên Ôn không những xinh đẹp mà còn biết nấu ăn, đồ ăn do cô nấu thơm phức!
Đồng Tuyết Lục ở căn cứ đến chiều mới quay về.
Ôn Như Quy mượn xe ở căn cứ đưa cô đến nội thành mới quay về.
===
Lúc Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy ở bên nhau, có người đến tiệm ăn tìm Đồng Tuyết Lục.
Người này không phải ai khác, chính là anh trai đê hèn Phương Văn Viễn của Phương Tĩnh Viện.
Từ sau khi Phương Văn Viễn nghe Phương Tĩnh Viện nói Đồng Tuyết Lục có người yêu, trong lòng luôn rất rối rắm.
Anh ta vừa không tin Đồng Tuyết Lục không yêu mình, vừa lo lắng điều Phương Văn Viện nói là thật.
Sau khi rối rắm mấy ngày, anh ta quyết định hỏi kết quả.
Ai ngờ anh ta đến tiệm ăn, nhưng lại mãi không gặp được bóng dáng của Đồng Tuyết Lục.
Cuối cùng anh không thể không tìm lý do hỏi nhân viên phục vụ: “Sao mùi vị đồ ăn này của mọi người không giống với lần trước thế, đối đầu bếp rồi sao?”
Mạnh Thanh Thanh: “Người anh nói đến chắc là quản lý Đồng của chúng tôi rồi. Bây giờ quản lý Đồng của chúng tôi kiêm luôn vị trí đầu bếp.”
Phương Văn Viễn gật đầu: “Chắc là đồ ăn do quản lý Đồng nấu.”
Mạnh Thanh Thanh nói: “Hôm nay quản lý Đồng của chúng tôi nghỉ phép, người yêu của cô ấy đón sinh nhật, cô ấy đi chúc mừng sinh nhật người yêu rồi.”
Chớp nháy trời quang.
Sấm nổ vang trời.
Mây đen kéo đến.
Văn Viễn ngây người.
– — Đồng Tuyết Lục thật sự có người yêu rồi sao?
– — Vậy anh ta phải làm thế nào?
===
Ôn Như Quy đưa Đồng Tuyết Lục đến nội thành mới lái xe quay về căn cứ.
Lúc quay về căn cứ thì trời đã tối rồi nhưng trong lòng anh giống như chứa đựng một mặt trời, sáng rực cả một mảnh.
Anh làm nốt chỗ công việc còn lại của hôm nay, tăng ca đến 8, 9 giờ mới tan làm.
Sau khi quay về kí túc xá, anh ăn 2 miếng bánh ga tô và thịt lợn khô rồi mới đi tắm đi ngủ.
Ôn Như Quy nằm trên giường, nghĩ lại chuyện xảy ra hôm nay, tim đập thình thịch.
Lần trước anh còn nghĩ lúc nào mới có thể nắm tay cô, không ngờ hôm nay lại nắm được rồi!
– — Thật tốt!
Ôn Như Quy tưởng rằng tối nay mình nhất định sẽ hưng phấn đến mức mất ngủ, ai ngờ nghĩ đến khuôn mặt của Đông Tuyết Lục, anh rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, đột nhiên bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa.
Ôn Như Quy đứng dậy đi mở cửa, vừa mở cửa ra, người đứng bên ngoài lại là Đồng Tuyết Lục!
Anh kinh ngạc: “Không phải em về nội thành rồi sao?”
Ai ngờ Đồng Tuyết Lục ‘ui cha’ một tiếng, cả người ngã về phía anh.
Anh nhanh chóng đỡ lấy cô, vì không đứng vững nên cả 2 người cùng ngã xuống đất.
Điều kì lạ là, lại không cảm thấy đau chút nào.
Nhưng giây tiếp theo anh lại hít vào một ngụm khí lạnh, Đồng Tuyết Lục ngã trên người anh, 2 bàn tay chống trên ngực anh.
2 bàn tay nhỏ của cô không ngừng quấy phá, sau đó còn dùng móng tay chọc anh 2 cái…
Cả người anh giống như bị điện giật, không nhịn được phát ra âm thanh khiến cho người ta ngại ngùng.
“Đồng chí Đồng, em làm gì thế?”
Đồng Tuyết Lục nở nụ cười với anh, nói: “Sao anh còn gọi em là đồng chí Đồng? Anh trai à, em đây là đang giở trò lưu manh với anh đấy!”
Khuôn mặt của Ôn Như Quy đỏ đến mức gần như nhỏ máu, môi bị cắn đến mức trắng bệch.
Nhưng cảm giác ngại ngùng đó khiến cho người ta muốn ngừng mà không được.
Lúc cô giơ tay về phía thắt lưng, bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa.
Ôn Như Quy mở mắt, tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh lại, anh nhìn trần nhà nửa ngày không động đậy.
Ngay cả anh cũng không dám tin, anh lại mơ một giấc mơ lưu manh như thế
– — Thật sự là không biết xấu hổ!
Nhưng nhớ đến dáng vẻ cô gọi mình là ‘anh trai’ trong giấc mơ.
Cả người anh lại giống như bị điện giật, toàn thân tê dại.
Một lúc sau, Ôn Như Quy nhắm mắt lại.
Anh nghĩ: “Muốn được cô giở trò lưu manh lần nữa.”
[HẾT CHƯƠNG 67]