An Vương khinh thường không thèm liếc nhìn Hoài Vương chút nào mà nói với An công công:
– Mau đi!
An công công sợ tới mức vội vàng xoay người định đi. Đúng lúc y sắp bước đi thì nghe thấy phía sau điện có mấy tiếng ho liên tiếp. Lão Hoàng đế mệt mỏi, yếu ớt đang được hai tiểu thái giám và bốn cung nữ trẻ tuổi dìu vào trong điện Thái Hòa.
– Hoàng thượng, Hoàng thượng tới!
An công công lau mồ hôi lạnh trên trán, dường như tìm được cứu tinh, kêu lên đầy vui sướng.
Được hai cung nữ xinh đẹp dìu đỡ, lão Hoàng đế cởi áo choàng màu vàng, bên trong mặc Long hoàng bào thêu tơ ngũ sắc, đội vương miện bằng vàng ròng. Nhìn tổng thể từ trên xuống dưới, từ trước ra sau thì ăn mặc rất chỉnh tề, hoành tráng, nhưng sắc mặt lão thì tái nhợt vô lực, cụp mi mắt xuống, bộ dáng hoàn toàn uể oải.
Lão Hoàng đế muốn mở miệng nói chuyện, lại đột nhiên cảm thấy ngứa mũi, quay đầu liên tục hắt xì hai tiếng…
Cả triều văn võ đồng thời quỳ xuống, lớn tiếng nói:
– Hoàng thượng thánh an!
– Không biết hoàng huynh thân thể an khang hay không?
An Vương liền khẩn trương hỏi.
Lão Hoàng đế phất ống tay áo nói:
– Hôm nay trẫm chỉ bị chút phong hàn, không có trở ngại.
An Vương đột nhiên quay đầu sang, ánh mắt dọa người nhìn An công công khiến y sợ hãi tay chân run run. An Vương nói gằn từng chữ:
– Các ngươi chiếu cố Hoàng thượng thế nào vậy? Hôm qua là ai chăm nom?
Ánh mắt đảo qua, cả đám thái giám, cung nữ hộ tống lão Hoàng đế đều ợ tới mức sắc mặt trắng bệch, trong đó một gã tiểu thái giám sợ tới mức chân nhuyễn ra, phịch một tiếng quỳ xuống mặt đất, liên tục dập đầu nói:
– Hôm qua là nô tài chăm nom. Nô tài đã tận tâm chiếu cố Hoàng thượng, cũng không ngờ Hoàng thượng lại nhiễm phải phong hàn.
An Vương gật gật đầu, lớn tiếng nói:
– Nếu là tận tâm, sao hoàng huynh lại bị nhiễm phong hàn. Nô tài như thế còn dùng làm gì nữa? Người đâu, đem hắn ra ngoài chém đầu!
Tiểu thái giám này đi theo lão Hoàng đế đã nhiều năm, lão Hoàng đế bị nhiễm phong hàn nhưng chưa bao giờ trách tội y. An Vương đang giận này lại nói muốn chém đầu tiểu thái giám, bề ngoài là trung quân nhưng kỳ thật là muốn ra oai phủ đầu với Tể tướng mới nhậm chức và cả văn võ bá quan trong triều, nói cho mọi người, y mới là người chân chính nắm giữ binh quyền của Đại Kinh.
– An Vương này càng ngày càng càn rỡ!
Tô Thức tức giận nét mặt già nua ửng đỏ, thấp giọng phẫn nộ nói.
Bất chợt, tướng lãnh Ngự lâm quân trước điện đều rục rịch, mặt lộ sát khí nhìn chằm chằm tiểu thái giám, vừa nhìn đã biết là muốn giết gà dọa khỉ!
Hai chân Tiểu thái giám run rẩy không ngừng, chỉ còn thiếu chút nữa là tè ra quần…
– Khụ khụ. . . . . . .
Lão Hoàng đế vốn đang có bệnh, nhất thời kích động nói không nên lời nói, kịch liệt địa ho khan vài tiếng. . . . . . .
Văn võ bá quan không khỏi âm thầm phẫn nộ trong lòng, An Vương này thực sự là một kẻ âm mưu, bất cứ lúc nào đều gian trá vô cùng, ai muốn đối địch với y đều không thể nào thoải mái được.
Hoài Vương mấp máy môi nửa ngày, An Vương này nắm được sơ hở của lão Hoàng đế mới nhân cơ hội gây khó dễ, nhìn như tức giận tiểu thái giám không chiếu cố Hoàng thượng được tốt, nhưng lại là rắp tâm hại người, Hoài Vương lúc này cũng không biết nên như thế nào để ngăn lại. . . . . . .
– Chậm đã, chậm đã!
Tô Thức phồng râu, trừng mắt định nhảy ra cãi nhau với An Vương thì đã thấy Triệu đại nhân bước ra cười ha hả nói với Ngự lâm quân trước điện đang nóng lòng muốn bắt người.
– Như thế nào, Triệu đại nhân vừa mới nhậm chức đã muốn cầu tình cho một nô tài sao?
An Vương lạnh lùng nhìn Triệu Tử Văn nói.
Tiểu thái giám chiếu cố không chu toàn, dựa theo lệ thường của hoàng thất, quả thật đáng chết, nhưng nếu y chết, vậy uy lực của An Vương sẽ nâng lên rất cao trong mắt văn võ bá quan, đủ để uy hiếp tất cả các quan viên ở đây, về sau chỉ sợ không người nào còn dám đối địch với y, cho nên không thể để y tùy ý kiêu ngạo như vậy được.
Triệu Tử Văn cười nói:
– Ta cảm thấy vị tiểu công công này cũng không có sai lầm. . . . . .
An Vương hừ lạnh nói:
– Triệu đại nhân, hiện giờ mọi người đều thấy, là nô tài này chiếu cố không chu toàn, khiến Hoàng thượng nhiễm phong hàn, sao lại nói không có sai lầm?
Lão Hoàng đế bình phục phẫn nộ tâm tình, hơi chút tỉnh táo lại, nếu An Vương này cố ý cho rằng tiểu thái giám không làm tròn bổn phận, hơn nữa lại có thêm đám Ngự lâm quân trước điện đều là thân tín của y, chỉ sợ tiểu thái giám này không thể thoát chết!
– Vương gia, ngài có biết cái gì gọi là á kiện khang hay không?
Triệu Tử Văn nhìn An Vương nghiêm mặt nói.
– Á kiện khang?
An Vương chưa bao giờ nghe thấy từ này, không khỏi nghi vấn nói:
– Cái gì kêu á kiện khang?
Tô Đông Pha, Tần Quán và Lý Cách Phi đều vểnh tai lên, cũng không biết Triệu đại nhân này nói á kiện khang là có ý tứ gì, có lẽ lại là một môn học vấn!
Đêm qua Triệu tể tướng này đã nói toạc ra quỷ kế của An Vương, hôm nay trên triều không biết sẽ nói ra cái gì nữa. Hoài Vương mỉm cười nhìn Triệu đại nhân đầy phong độ phơi phới, trong lòng âm thầm cười nói.
– Á kiện khang là một trạng thái mà một bộ phận công năng sinh lý bị suy giảm, ở giữa người có thân thể khỏe mạnh và người bị bệnh. Người có trạng thái á kiện khang nếu xử lý thích đáng thì thân thể sẽ phát triển theo hướng khỏe mạnh, ngược lại thì sẽ chuyển theo hướng bệnh tật.
Triệu Tử Văn giải thích không nhanh không chậm.
Trong lời giải thích này có rất nhiều từ đặc biệt mới mẻ, mọi người nghe cái hiểu cái không.
An Vương nghe hắn nói nửa ngày cũng không đi vào chính đề, khinh miệt nói:
– Triệu đại nhân, ngài nói nhiều như vậy, có liên hệ gì tới nô tài kia?
– Vương gia, ngài vội cái gì? Đương nhiên là có liên hệ.
Triệu Tử Văn tươi cười nhìn lão Hoàng đế, nói:
– Mầy ngày trước đây Hoàng thượng đều tinh thần không tốt. Vương gia, ngài có biết là vì sao không?
Home » Story » siêu cấp thư đồng » Chương 234: Á Kiện Khang