Sáu sát thủ kia làm sao để cho bọn họ tiếp tục nói được những lời vô nghĩa nhiều như vậy nữa. Triệu Tử Văn như sắp hấp hối, bọn họ chỉ sợ vịt sắp vào nồi rồi còn vỗ cánh bay mất, cho nên đều nổi giận gầm lên một tiếng, cương đao vung lên, hàn quang bắn ra tung tóe, xé gió lao thẳng về phía Triệu Tử Văn và Dư Tư Lăng.
Dư Tư Lăng khẽ cắn môi rồi xông lên. Triệu Tử Văn muốn ngăn lại cũng muộn mất rồi. Hắn đã rơi vào bước đường cùng, trường thương lăng không, phát ra sát khí mãnh liệt, đánh thẳng về hướng bốn tên sát thủ. Trong trường đình, sát khí lại dâng lên, chan chát và lấp lóe.
Triệu Tử Văn một mình địch bốn, ra sức đâm chọc, quét ngang. Đơn Thủ Thập Bát Thiêu bá đạo khiến cho bọn sát thủ không thể đến gần được. Còn Dư Tư Lăng thì lấy một địch hai. Thân thể của nàng không được khỏe, trong khi giao đấu, miễn cưỡng duy trì được, nhưng cảm giác có chút hao sức, bụng dưới lại thấy đau đớn vô cùng nên nàng không dám dốc toàn lực.
“Choang” cương đao linh hoạt, sắc bén lại xé gió lao lên. Nữ sát thủ không thèm để ý đến trường thương của Triệu Tử Văn, cả người hung hăng bổ về phía đầu hắn. Triệu Tử Văn đâu có để nàng ta dễ dàng thực hiện được điều đó. Hắn lui một bước về phía sau, trường thương ra sức đẩy lên. Cương đao còn chưa hạ xuống thì đã thấy trường thương nhắm thẳng đến ngực nàng. Nữ sát thủ kinh hãi hoành đao chống cự.
“Keng”, tiếng cương đao chạm vào trường thương vang lên. Cương đao của nữ sát thủ trong nháy mắt bị chấn gãy. Trường thương cứng rắn thuận thế chặt bay cánh tay phải của nàng ta. Máu tuôn xối xả, nàng ta đau đớn nhăn mặt nhíu mày, nhưng không hề phát ra một tiếng kêu nào, ánh mắt lại dường như có cảm giác được giải thoát. Mất đi cân bằng, nàng từ từ ngã xuống, gió lạnh ào ào thổi bay cả khăn che mặt của nàng.
Triệu Tử Văn nhìn gương mặt của nữ sát thủ, giật mình kinh ngạc, nói:
– Sao lại là ngươi??? Tú bà của Quần Phương Các?
Nữ sát thủ đúng là tú bà quyến rũ của Quần Phương Các. Triệu Tử Văn đã nhiều ngày chưa gặp nàng, nhưng vẫn nhớ rõ dung mạo của nàng. Lúc này gặp lại, hai người đang xung đột với nhau, Triệu Tử Văn lại còn chặt đứt cánh tay phải của nàng nữa.
Ngay trong lúc Triệu Tử Văn hơi ngẩn người, một sát thủ khác bắt được cơ hội tăng tốc, ra sức phóng về phía Triệu Tử Văn. Hắn bật mạnh lên, xoay tròn hai vòng trên không trung, điên cuồng đâm Triệu Tử Văn.
Nhanh như điện, Triệu Tử Văn hoàn toàn không kịp làm gì. Nhìn cương đao sắp đâm vào tim mình, hắn thở dài:
– Mạng ta xong rồi.
– Không được.
Một tiếng kêu yêu kiều, một bóng dáng xinh đẹp đánh thẳng về hướng Triệu Tử Văn, che trước ngực hắn.
“Phụp” cương đao đâm vào thịt, tiếng xương vỡ vụ lách cách.
Trong đêm tối chỉ có gió và tuyết, thanh âm này lại rõ một một trong tai Triệu Tử Văn. Trong thoáng chốc, hai mắt hắn trợn lên, ánh mắt dại ra.
– Vì sao… Vì sao….
Triệu Tử Văn run run, nhìn người con gái che chắn phía trước, thì thào lẩm bẩm.
Máu tươi không ngừng phun ra trước ngực, giống như những đóa hoa hồng nở rộ. Khuôn mặt động lòng người của nàng lại lộ vẻ tươi cười, dường như là một sự giải thoát, một sự thư thái.
“Choang”, Triệu Tử Văn dùng hết chút sức lực cuối cùng, ra sức vung thương đánh bay kẻ đã đánh lén. Hắn cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng, trường thương trong tay rơi xuống, phát ra tiếng kêu trong trẻo, giống như tiếng trái tim hắn đang vỡ tan.
Triệu Tử Văn ôm chặt lấy nữ tử, lẩm bẩm nói:
– Vì sao, vì sao lại ngốc như vậy?
Không thể cầm máu được, máu từ vết thương trước ngực Dư Tư Lăng cứ phun ra như suối, từng giọt từng giọt rơi xuống ngực Triệu Tử Văn. Đôi mắt đẹp của Dư Tư Lăng nhìn Triệu Tử Văn, hỏi:
– Tử Văn, huynh có thể tha thứ cho muội được không?
Nước mắt nóng bỏng của hắn đang tràn mi. Gật đầu, hắn nghẹn ngào nói:
– Ta tha thứ cho muội, tha thứ cho muội.
Cõi lòng tan nát, hắn ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Dư Tư Lăng. Chuyện cũ như một cuốn phim quay lại trong đầu hắn.
Thù hận, căn bản chỉ là giả. Khi Dư Tư Lăng vì cứu hắn mà phải ra đi, hắn mới thực sự phát hiện ra. Cái gì mà quyết đấu? Cái gì mà nhục nhã? Tất cả đều chỉ là biểu hiện kiểu trẻ con của hắn mà thôi. Hắn muốn làm cho Dư Tư Lăng phải tán dương hắn, sùng bái hắn, cho nên muốn đánh bại Dư Tư Lăng. Cũng chính bởi vậy nên Triệu Tử Văn thủy chung cũng không thể quên được nàng.
Hận càng nặng thì yêu càng sâu. Ngày Triệu Tử Văn còn ở trong quân ngũ, mỗi đêm nằm mơ đều nhớ tới khuôn mặt động lòng người và thân thể mềm mại của Dư Tư Lăng. Hận nàng chết đi được, nhưng lại không lúc nào không nghĩ đến nàng, chỉ là hắn không dám thừa nhận mà thôi. Giờ đây khi sắp sửa mất đi, mới biết được, bản thân mình đã yêu Dư Tư Lăng sâu đậm đến mức nào.
Home » Story » siêu cấp thư đồng » Chương 159: Tha thứ cho muội