Nếu đổi lại là người khác thì sợ rằng không thể nào tiến hành kế hoạch một cách hiệu quả như vậy.
Giang Hải không nói gì.
Ông ta cảm thấy đầu óc của mình mụ mị.
Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra chứ? Ông ta khó có thể giải mã được. Mũi tên kia của Giang Ninh không bắn chết Giang Đạo Nhiên nhưng cũng khiến cho nhà họ Bàng lập tức ở phía đối lập với nhà họ Tiết.
Đồng nghĩa với việc để nhà họ Tiết hướng về nhà họ Giang. Còn nhà họ Bàng thì trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Nhưng cái hội chợ kia không phải là do Bàng Bác thiết kế sao?
Như thế nào lại vậy, hay anh ta là người của Giang Ninh?
Chuyện này càng không thể…
“Ông đừng suy nghĩ nữa, coi chừng lại đau đầu”. Vẻ mặt của Giang Đạo Nhiên rất thư thái: “Mưu tính của tên nhóc đó, ông không đoán ra được đâu.” “Ôi đều đoán không ra”. Nói xong, Giang Đạo Nhiên bước vào phòng sách. Bước chân của ông ta so với trước đã nhẹ hơn rất nhiều.
Mà lúc đó, tên sát thủ kia, hiện tại đang cực kỳ chật vật.
“Chết tiệt! Bọn chó nhà họ Tiết này! Đã hãm hại tôi rí còn muốn truy bắt nữa sao?” Đầu anh ta chảy đầy mồ hôi, hai đùi anh ta đều đã muốn gấy. Anh ta chưa từng nghĩ tới, bản thân anh ta là một sát thủ lại sẽ bị gia tộc giàu có nhất đuổi giết.
“Hự!” Anh ta đã cố gắng nhiêu như thế, mang theo lo sợ mà chạy. Chỉ cần anh ta chạy về hướng bắc thì vẫn còn con đường sống.
Ngay tại phía sau anh ta không xa, xuất hiện một bóng dáng. Người đó đang thong thả đi, tốc độ không nhanh nhưng trước sau như một vẫn duy trì một khoảng cách với tên sát thủ.
“Chuyện này đột nhiên trở nên nghiêm trọng như vậy.
Không biết anh có chịu nhận hay không?” Giang Ninh nhìn tên sát thủ kia, tốc độ của anh bắt đầu tăng lên.
Là người của nhà họ Bàng sao?
Giống như một cơn lốc xoáy, mang theo cảm giác ớn lạnh kinh khủng.