Mấy người không nhịn được nói.
“Đủ rồi!”
Đàm Hưng hừ lạnh một tiếng: “Tất cả câm miệng cho tôi!”
Ông ta nhìn lướt qua một lượt: “Chuyện này, tôi tự có chừng mực. Các người nghe tôi sắp xếp là được rồi. Bây giờ, tất cả đều đi nghỉ đi”
“Đàm tổ…”
“Lời tôi nói không có tác dụng nữa sao?”
“Dạt”
Tám người không dám nói gì nữa, lập tức trở về phòng.
của mình.
Cho dù bọn họ không cam lòng mấy đi nữa, cũng không dám chọc giận Đàm Hưng.
Đàm Hưng ngồi ở đó, mắt hơi nheo lại. Ông ta từng suy nghĩ tới rất nhiều khả năng, cảm thấy Giang Ninh này chắc chán sẽ không giơ tay chịu trói, nhất định sẽ nghĩ ra rất nhiều thủ đoạn hèn hạ để ngăn cản mình.
Nhưng ông ta không ngờ được Giang Ninh thậm chí còn lợi dụng cả người bình thường!
Vô sỉ!
Quá vô sỉ mà!
Ban đầu, ông ta chỉ muốn cho Giang Ninh một bài học, bắt hắn quỳ xuống xin lỗi để nâng cao uy danh Đàm thị của ông ta. Chỉ cần thái độ của Giang Ninh đàng hoàng sẽ bỏ qua chuyện này.
Nhưng bây giờ, ông ta muốn giết Giang Ninh!
Giang Ninh gian trá giảo hoạt như vậy, dùng mọi mánh khóe xấu xa, ngay cả dân chúng bình thường cũng dám lợi dụng thì còn có chuyện gì mà không làm được chứ?
Giữ lại người như thế chính là tai họa!
Khí chất giang hồ trên người ông ta làm cho ông ta có trách nhiệm loại bỏ kẻ bỉ ổi vô sỉ, thủ đoạn độc ác như Giang Ninh.
Vẻ mặt Đàm Hưng vô cảm nhưng sát ý trong lòng đã càng lúc càng dâng trào.
Ông ta ngồi trong đêm khuya, mắt khép hờ như đang nhập định, không hề nhúc nhích.
Đột nhiên, Đàm Hưng mở mát, hai mắt mở ra chớp hiện ánh sáng!
“Giang Ninh, hôm nay lại lấy tính mạng của cậu!”
Ông ta đứng lên, rất nhanh đã biến mất.
Cùng lúc đó ở nhà họ Lâm, một nồi cá nướng tuyệt ngon chính là bữa ăn khuya của đám người Giang Ninh.
Hai người Lâm Văn và Lâm Vũ Chân vừa tăng ca trở về, thật sự đang đói bụng.
“Thơm quái”
Lâm Vũ Chân vừa ngửi qua, mắt cũng phát sáng: “Con phải bắt đầu thôi!”
“Con không sợ béo thì cứ ăn nhiều vào.”
Tô Mai tức giận nói: “Giang Ninh còn chưa ăn, con động đũa gì chứ?”
Bà quay đầu nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Giang Ninh đâu.
“Giang Ninh đâu? Không phải nó rất thích ăn à, sao bây giờ lại không thấy đâu thế?”
Lúc này, Giang Ninh đứng ở trong đình viện bên ngoài khu biệt thự, điếu thuốc lá trong tay đã cháy hết.
Hán hơi nheo mát, nhìn bóng người đang đi về phía mình…