Tin tức truyền trở lại Bắc Sơn, cả Đàm thị đều phẫn nộ, hận không thể lập tức đi san bằng Đông Hải!
Nhưng Đàm Hưng rất bình tĩnh, trên mặt không buồn không vui, vẫn là dáng vẻ của bậc cao nhân, dường như hoàn toàn không để ý tới lời nói của Giang Ninh.
“Còn hai ngày.”
Ông ta thản nhiên nói.
Còn hai ngày!
Đàm Hưng nói, trong vòng ba ngày, nếu Giang Ninh tới cửa xin lỗi, chịu đòn nhậ ông ta có thể tha cho Giang Ninh một mạng.
Bây giờ còn chưa đến ba ngày, ông ta không thèm để ý xem Giang Ninh nói gì.
Bất kể là ai, đến cuối cùng thì vẫn phải cúi đầu, nếu không sẽ phải trả một cái giá cực lớn!
Vùng đất cấm Đông Hải gì chứ?
Đàm Hưng không quan tâm, người trong giang hồ cũ có gió to sóng lớn nào mà chưa từng thấy qua, có chuyện gì mà chưa từng nghe qua?
Cho dù bây giờ giới giang hồ đã không còn, nhưng những khí chất giang hồ lại chưa bao giờ biến mất.
Ít nhất Đàm Hưng ông ta vẫn duy trì vẻ cao ngạo của mình.
Lời cảnh cáo của Đàm thị và câu trả lời của Đông Hải đã làm cho kháp nơi vô cùng quan tâm, không ai ngờ được, Đông Hải bên kia lại trả lời lớn lối như thế.
Thích tới thì tới?
Đây là không muốn sống nữa à?
Cho dù là gia tộc lớn ở phương bác cũng không dám nói với Đàm thị những lời như thế đâu nhỉ?
Đây chính là truyền thừa của cả Thập Nhị Lộ Đàm Thoái, là một mạch trong giang hồ cũ, trụ cột vững vàng của trường phái Bắc Thoái!
Cho dù là gia chủ phương bác lớn, thậm chí là những gia tộc hào môn kia cũng phải khách sáo với những người giang hồ cũ ba phần, ai dám trêu chọc như vậy.
Đông Hải kết thúc rồi.
Hoàn toàn tiêu đời!
Thời gian ba ngày đã qua một ngày, câu trả lời của Đông Hải gây ra sóng to gió lớn!
Người Đàm thị hoàn toàn phẫn nộ.
Mỗi người đều hận không thể lập tức lao tới Đông Hải, để cho bọn họ chứng kiến thức Đàm thị mạnh đến mức nào.
“Quá cưồng vọng! Tôi phải đi ngay tới Đông Hải, đánh cho bọn họ răng rơi đầy đất!”
“Loại người gì mà dám nói những lời đó, thích tới thì tới?
Vậy chúng ta lại đi ngay bây giờ! Đi!”
“San bằng Đông Hải! San bằng Đông Hải!”