Hình như Tân Mục đắc tội với một người tài xế. Đúng đúng đúng, gã cũng chỉ đắc tội một người tài xế. Tài xế này thật là lợi hại!
Vừa đảo mát, sóng gió nhỏ này đã bị người ta quên lãng, cũng không ai biết sau khi ba con nhà họ Tần ra khỏi đại sảnh sẽ không ai còn gặp lại bọn họ nữa.
Giang Ninh càng không để ý tới.
Một con kiến hôi leo lên giày, làm sao có thể ảnh hưởng đến hắn.
Hắn và Tô Vân hai người ngồi ở khu tiệc đứng, mỗi người cầm một khay ăn, không ngừng chọn món ăn thoạt nhìn có vẻ ăn ngon, ăn xong lại giao lưu.
“Cái này không tệ. Anh rể, anh nếm thử xem, là vị trà xanh!”
“Anh không thích trà xanh.”
“Nhưng chị em thích đấy”
“Vậy để anh nếm thử.”
Bên kia, Cao Á Lệ dẫn theo Lâm Vũ Chân đã làm quen với không ít người.
Các ngành nghề ở Thịnh Hải chỉ cần có chút liên hệ với nghiệp vụ của tập đoàn Lâm thị, Cao Á Lệ đều mời tới.
“Tổng giám đốc Triệu, vị này chính là Lâm Vũ Chân, tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị, cũng là bạn tốt của tôi, về sau cô ấy ở Thịnh Hải vẫn mong anh chiếu cố nhiều hơn”
Cao Á Lệ mỉm cười giới thiệu.
“Tổng giám đốc Lâm, chào cô!”
“Chào anh!”
“ở Thịnh Hải mà có cơ hội hợp tác, cô cứ liên lạc trực tiếp với tôi. Bạn của cô Cao cũng chính là bạn của họ Lý tôi, cô tuyệt đối đừng khách sáo nhé!”
Lâm Vũ Chân mỉm cười gật đầu.
Trong túi của cô đã chất một tập danh thiếp. Đây là Cao Á Lệ đã giúp cô sàng lọc qua, vứt bỏ bớt một phần vô nghĩa.
Đi khắp phòng tiệc, những người có thể làm quen, nên làm quen, Lâm Vũ Chân gần như đều đã chào hỏi qua.
Cho dù không nhớ được người nhưng giữ lại một đống danh thiếp, khi muốn tìm người thật ra cũng thuận tiện.
Có mặt mũi của Cao Á Lệ, bao giờ cũng có chút lợi ích.
NPhú Lâm Vũ Chân uống một ngụm đồ uống, thở ra một hơi, sắc mặt thoáng ửng đỏ: “Chị Á Lệ, đúng là rất cám ơn chị!”
“Có thể làm quen với nhiều doanh nhân Thịnh Hải như vậy sẽ có giúp đỡ rất lớn cho tôi.”
Cao Á Lệ mỉm cười, hít sâu một hơi, vô cùng nghiêm túc nói.
“Thật ra, người cần nói cảm ơn là tôi.”