“Không, mấy chén sợ rằng không đủ đâu!”
Ông lại nói: “Không say không về, say thì ngủ lại đây luôn, mai em sẽ cho người đưa mọi người về sau!”
Bầu không khí trong phòng rất nhanh lại trở nên náo nhiệt.
Mà bên kia, cả nhà Tô Hồng nổi giận đùng đùng lái xe rời khỏi Đông Hải, sắc mặt người nào người nấy đều khó coi.
“Nhà họ Lâm tính là gì chứ? Thật sự tưởng mình lợi hại lắm sao? Chưa gì đã vểnh cả đuôi lên trời rồi!”
Từ Minh chửi ầm lêi chúng ta không thèm!”
Ra vẻ ông chủ lớn cái gì chứ, “Đúng vậy, không phải chỉ là một Lâm thị thôi sao. Con trai, con cố gáng một chút cho mẹ, vào một công ty càng lợi hại hơn cho mẹ. Mẹ phải để cho bọn họ hối hận tới chết!”
‘Tô Hồng cũng không nhịn được mắng.
Tô Mai tự nhiên nói cắt đứt quan hệ là cát đứt quan hệ, mình còn không uy hiếp được nó à.
Cát đứt thì cát đứt thôi. Lế nào Tô Hồng đây không có người chị em gái như Tô Mai thì không thể sống tiếp được sao?
Đúng là buồn cười!
“Reng reng reng…”
Đột nhiên, điện thoại của Từ Minh đổ chuông.
Ông ta cầm điện thoại di động lên xem. Hóa ra là lãnh đạo trực tiếp của mình. Người này gần đây thường chủ động chào hỏi mình.
“Làm gì vậy?”
Tâm trạng Từ Minh có phần không tốt, điện thoại vừa được kết nối đã mở miệng máng luôn.
“Thái độ của anh như vậy là sao?”
Phía đối diện vừa nghe liền căm tức. Từ Minh còn thật sự tưởng mình là một nhân vật lớn à?
“Đừng nói nhảm nữa, có chuyện gì thì nói đi”
Từ Minh đã quen ra vẻ ta đây, hình như quên mất người đối diện mới là lãnh đạo của mình.
“Ha ha, tôi thông báo với anh một việc, anh bị đuổi việ!
cBắt đầu từ ngày mai, anh không cần đến cơ quan nữa!”
“Cái… cái gì?”
“Từ Minh, tôi cho anh biết, anh đừng tưởng mình giỏi!”
Phía đối diện lạnh lùng nói: “Trước đây, nếu không phải anh có chút quan hệ với người của nhà họ Lâm, mẹ nó, ông đây đã sớm đá anh ra ngoài rồi! Ngu ngốc!”
“Cạch”!
Phía đối sảng khoái.
n nói xong liền cúp máy kèm theo một sự Từ Minh hoàn toàn ngẩn người.
“Alo? Alol”
Ông ta hô to, gương mặt trắng bệch. Ông ta không sao hiểu nổi, lúc này mình mới ra khỏi nhà họ Lâm không bao lâu đã bị đuổi việc rồi?
Sao có thể như vậy đượ!
c “Chuyện gì xảy ra thế?”
Vẻ mặt Tô Hồng có phần không dễ nhìn, nhưng thấy hai mắt Từ Minh trống rỗng thì thậm chí không dám hỏi quá lớn tiếng.
“Tôi…”
Môi Từ Minh giật giật. Ông ta còn chưa nói hết lời, Từ Nhiên đang lái xe lại có điện thoại gọi tới.
Anh ta chuyển sang tai nghe Bluetooth, vừa mới nói một tiếng “Alo”, đột nhiên kêu to lên: “Anh nói gì? Anh dựa vào đâu mà đuổi tôi chứ? Anh dựa vào đâu…”