Cô tắm rửa khiến cả người đều thơm nức, thay bộ đồ ngủ màu hồng cotton tinh khiết, ngồi dựa vào sô pha xem tỉ vi.
Giang Ninh tiến lại gần, cái mũi hít hít.
“Vợ ơi, em thơm quá đi”
Mặt Lâm Vũ Chân đỏ lên, vội quay đầu liếc nhìn, thấy Lâm Văn và Tô Mai đều đang bận rộn ở trong phòng bếp.
“Anh nói nhỏ một chút đi!”
Cô đặt ngón trỏ ở trước đôi môi đỏ mọng: “Để ba mẹ nghe được thì xấu hổ lắm!”
Cô dịch người, giữ khoảng cách một mét với Giang Ninh, nhưng dưới chân Giang Ninh đẩy một cái, lại dựa sát bên cạnh Lâm Vũ Chân.
Cô không dịch người nữa. Da mặt của Giang Ninh đúng là quá dày mà!
“Ba mẹ sẽ không quan tâm đâu.”
Giang Ninh không hề để tâm.
‘Vợ mình mà hắn còn không thể đùa giỡn được à?
“Ăn cơm thôi!”
Tô Mai kêu lên một tiếng, bà và Lâm Văn một trước một sau bê hết thức ăn vừa mới nấu xong đi ra “Hôm nay mẹ mới học một món ăn, Giang Ninh, con nhanh tới nếm thử xem.”
Giang Ninh lập tức bản ra như một con mèo, xông tới trước bàn, ra sức ngửi rồi trực tiếp giơ ngón tay cái lên.
“Mẹ, có phải mẹ giấu giấy chứng nhận siêu đầu bếp của mình đi không vậy?”
Hắn không hề keo kiệt lời khen ngợi: “Thơm quá. Con không cần nếm cũng biết, chắc chản là ngon!”
“Con chỉ muốn lừa mẹ thôi!”
Mặt Tô Mai đỏ lên, mắng một câu: “Nhanh đi rửa tay đi!”
Bà lại quay đầu: “Vũ Chân, con xới cơm cho Giang Ninh đi”
Lâm Vũ Chân bĩu môi.
Cô càng lúc càng nghi ngờ Giang Ninh mới là con ruột của Tô Mai, mình chỉ là con dâu, còn là loại con dâu không được mẹ chồng thích đấy.
Cô ấm ức nhưng chẳng biết nói với ai.
“Giang Ninh, con ăn thêm thức ăn đi. Mẹ thấy con gần đây vất vả, người cũng gầy đi rồi.”
“Nào, hai ba con mình cạn một cái đãi!”
Lâm Vũ Chân nhìn Tô Mai ra sức gắp thức ăn cho Giang Ninh, lại nhìn Lâm Văn không ngừng uống rượu, trò chuyện với Giang Ninh, trong lòng càng ấm ức hơn.
Con gái ruột của ba mẹ ở đây này!
Con còn cực khổ hơn có được không?
Mỗi ngày cô bận lên bận xuống, bận trong bận ngoài, Giang Ninh không phải là ăn đồ ăn vặt, uống trà ở văn phòng của mình thì ngâm suối nước nóng, xông hơi ở nơi khác, có gì mà cực khổ chứ.