Nhưng đến giờ phút này thì đã muộn mất rồi!
Tề Hổ gào to: “Ông Phó, mẹ lão cáo già nhà mày!”
Con đường không tính là rộng, hai bên đường có rất nhiều con hẻm nhỏ. Lúc này, từ trong các hẻm nhỏ có rất nhiều người lao ra bao vây tấn công đám người Tề HổiI “Giết..”
Tiếng hô vang động cả trời cao!
Ánh lửa phẫn nộ lập tức bốc lên.
Trương Lâm chết, khoản nợ này được tính ở trên đầu Tề Hổ, những anh em đã chết cũng được tính ở trên đầu của hán.
Sát khí cưồn cuộn phóng lên cao, chai dầu được đập tới, chỉ thoáng cái đã có biển lửa bốc lên, trực tiếp tách đám.
người do Tề Hổ dẫn đến thành mấy nhóm nhỏ.
Bọn chúng hoảng loạn.
Bọn chúng loạn rồi.
Nhưng Tàn Kiếm không hoảng loạn, càng không có loạn!
“Giết!”
Gã vẫn hạ lệnh chỉ bằng một từ.
Bất chợt, đám đàn em tuôn ra như nước thủy triều…
Ánh đao bóng kiếm cùng tia lửa bắ n ra bốn phía!
Máu b ắn ra, những thi thể không lành lặn bay ngang, những tiếng kêu thảm thiết, tiếng gào thét dường như muốn xé rách màn đêm.
Vèo!
Tê Hổ cảm giác sau lưng chợt ớn lạnh, hắn lập tức xoay.
người, hoàn toàn không do dự dùng đao trong tay bổ mạnh tới.
Keng!
Tia lửa văng ra khắp nơi!
Thanh Kiếm gãy của tàn kiếm và thanh đao kia chém mạn vào nhau. Tế Hồ lập tức lùi lại vài bước giảm lực va chạm.
“Các người… thật là giảo hoạt!”
Tê Hổ nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhưng hôm nay, các ngươi vẫn phải chết!”
Tàn Kiếm lại vẫn bình tĩnh đứng nghiêm giống như một thanh kiếm, toàn thân phát ra kiếm khí ngập trời.