Hoặc thì thầm nói chuyện với nhau, thăm dò xem đối phương có thể biết hướng gió tiếp theo của tỉnh thế nào hay không.
Ngoại trừ Chương Trình ra, đám người khác đều hiểu rõ mình đã lựa chọn sai một lần, nếu còn dám sai một lần nữa, lần này nhất định chỉ có một con đường chết.
Lần này ông Phó không tính sổ với bọn họ, cũng không có nghĩa là ông Phó không để bụng.
Chỉ là còn chưa tới lúc tính sổ mà thôi.
Cho dù là Chương Trình cũng có chút bất an.
Hắn lo lắng nhất là một núi không thể chứa hai cọp, nếu Giang Ninh và ông Phó muốn hắn lựa chọn, hắn nên lựa chọn thế nào đây? Hai người đều không phải là người hắn có thể đắc tội nổi!
“Cậu Giang đến!”
Bên ngoài truyền đến một giọng nói.
Chỉ một thoáng, tất cả ông trùm đều như bị sét đánh trúng vậy, tất cả đứng phát dậy!
Vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc, cũng không dám thở mạnh.
Giang Ninh dắt tay Lâm Vũ Chân bước nhanh tới, đám người Chương Trình lại đứng ở hai bên, cung kính nhìn.
Thấy đám người Giang Ninh đi vào phòng khách, tất cả đều hô lên: “Ra mắt cậu Giang!”
Giọng nói đồng thanh như từng tập luyện qua vậy.
‘Vẻ mặt Giang Ninh thản nhiên, chỉ phất tay một cái, thậm chí cũng không nhìn những người khác, Lâm Vũ Chân lại giật mình.
Đây là tình huống gì vậy?
Những người đang đứng này hình như rất sợ Giang Ninh.
Nhưng nhìn cách ăn mặc và khí thế trên người bọn họ là biết không phải người bình thường, tại sao lại khách sáo với Giang Ninh như vậy, không đúng, là cung kính.
Lâm Vũ Chân không biết rõ tình hình, tò mò quan sát mấy người. Lúc này cô vừa nhìn thì những người khác cũng chú ý tới cô.
Người phụ nữ có thể được Giang Ninh nắm tay…
“Chào chị dâu!”
Không biết là ai kêu lên một tiếng, bất chợt những người khác đều cung kính cúi đầu, la lớn: “Chào chị dâu!”
Lâm Vũ Chân càng ngẩn người hơn.
Bọn họ… sao bọn họ cũng khách sáo với mình như vậy.
chứ?!
“Chào mọi người!”
Lâm Vũ Chân là một người có lễ phép, người khác chào.
hỏi cô, cô nhất định sẽ trả lời. Cô khẽ gật đầu và mỉm cười trả lời.
Nhưng cô vừa nói xong đã bị Giang Ninh kéo qua một bên: “Ngồi đi”
Lâm Vũ Chân quay đầu, khẽ nói: “Tất cả mọi người còn đang đứng đấy”
“Không cần để ý tới bọn họ”
Giang Ninh liếc nhìn đám người Chương Trình: “Em không ngồi, bọn họ không dám ngồi đâu.”