Sau khi xem xong chú gấu lém lỉnh này, Triệu Hàn Dương cũng đã nắm chặt lấy bàn tay cô để chuẩn bị rời khỏi công viên sở thú.
Vương Tuyết Băng cũng rất vui vẻ đi theo anh, đến khi cả hai ra khỏi cổng chào, Triệu Hàn Dương dùng giọng nói nhẹ nhàng hỏi cô: ” Bé con, em đói chưa? “
Cô gật đầu, thật ra trong lúc cô xem quốc bảo, không ít lần bụng cô réo inh ổi biểu tình vì đói.
” Vậy chúng ta đi siêu thị mua ít nguyên liệu về nấu ăn nha? ” Triệu Hàn Dương vòng tay ôm lấy eo thon của cô, thơm nhẹ lên má hỏi.
Vương Tuyết Băng gật đầu, theo anh lên xe, ngoan ngoãn ngồi yên, đôi lúc cô không nhịn được liền tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ xem cảnh vật khi hoàng hôn dần buông xuống nhường cho trời đêm lên ngôi.
Xe lăn bánh đến siêu thị nằm gần trung tâm Bắc Kinh để mua thực phẩm về để chế biến, nên anh đã ghé vào Taikoo Li Sanlitun.
Taikoo Li Sanlitun, trước đây là Làng Sanlitun, là một trung tâm mua sắm ở khu vực Sanlitun thuộc Quận Triều Dương, Bắc Kinh, Trung Quốc. Nó bao gồm 19 tòa nhà trên hai địa điểm cách nhau vài phút đi bộ. Bên cạnh không gian bán lẻ, dự án bao gồm một khách sạn boutique 99 phòng, The Opposite House.
Hai người mua không ít nguyên liệu nấu ăn và nước trái cây và đủ loại đồ đạc, chất đầy lên xe.
Vất vả lắm cô mới kéo được anh đến quầy tính tiền.
Đến khi mua xong, Triệu Hàn Dương ôm bả vai cô, ngồi ở ghế sau, tài xế cũng đã nhận lệnh mà lái xe rời khỏi trung tâm mua sắm để quay về biệt thự.
Thời gian đã không còn sớm, Triệu Hàn Dương chỉ cho Vương Tuyết Băng phòng ngủ, phòng tắm, phòng sách, rồi mang nguyên liệu trong túi ra chọn lựa, đồ thừa thì cất vào trong tủ lạnh.
Sau đó, anh rửa trái đào, đưa cho cô gái vừa mới đi dạo vài vòng quanh căn biệt thự của mình: “ Bé con, em vào phòng tắm rửa đi. Bên trong tủ anh đã mua rất nhiều bộ quần áo cho em đấy, thích bộ nào mặc bộ nấy. ”
Vương Tuyết Băng nhận lấy trái đào, gặm một cái, đầy miệng, cười híp mắt, đáp: “ Vâng, ông xã cần em giúp không? ”
“ Không cần, em ngoan ngoãn ngồi chờ đi.”
“ Được rồi.”
Vương Tuyết Băng lại đi dạo một vòng quanh chỗ anh.
Cuối cùng, lúc cầm hạt đào đi vào phòng bếp, cô thấy anh đang xắn ống tay áo lên, bóng dáng cao ngất đứng bên cạnh chậu rửa, rửa nguyên liệu nấu ăn.
Cô nhếch môi, vứt hạt đào, rón rén bước lên, định ôm anh từ đằng sau.
Kết quả, tay cô vừa giơ lên, anh đã bất chợt mở miệng hờ hững nói: “ Em thích chỗ này, hay thích Nam Kinh hơn?”
Tay Vương Tuyết Băng khựng lại, sau đó cô cười hì hì, duỗi tay ra ôm anh, áp sát lưng anh: “ Ông xã, mắt anh mọc sau đầu à? ”
Triệu Hàn Dương không quay đầu lại, để mặc cô ôm, tiếp tục rửa đồ ăn.
“Chỉ cần chỗ nào có anh là em đều thích, nhưng nói một cách tương đối thì em quen ở Nam Kinh hơn. “
Nghe cô vợ nhỏ của mình nói vậy anh khẽ cười, trả lời: ” Được, sau khi em chơi đã rồi thì chúng ta trở về Nam Kinh. “
Vương Tuyết Băng dụi mặt lên lưng Triệu Hàn Dương không đáp.
Anh lau khô tay, xoay người, vỗ đầu cô: “ Em đứng sang một bên đi, anh thái thức ăn.”
Anh vừa nói vừa bắt đầu làm.
Chỉ là thái đồ ăn nhưng động tác của anh lại vừa lưu loát vừa đẹp trai, khiến người khác không nỡ dời mắt.
Vương Tuyết Băng nhìn động tác của anh, mím môi, im lặng không lên tiếng.
Quả thật cô thích Nam Kinh.
Vì ở đó đã chứa đựng rất nhiều kí ức đẹp của cả hai người, và ở Itali chính là nơi bắt đầu câu chuyện tình cảm của anh và cô.