Hay nói cách khác, họ đều không đánh lại,cho dù chỉ là một ánh mắt của Triệu Hàn Dương cũng có thể dìm chết họ ngay ấy.
***
Trong phòng ngủ chính, Vương Tuyết Băng từ trên giường ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, tiếp đó lấy hết can đảm hỏi: “ Vừa rồi hai người đó đều nói mình là ba em và và cả chồng cũ của em, sao em lại không nhớ mình có hai người ba mẹ vậy? Với cả em có hai người chồng từ lúc nào vậy? Sao em không nhớ gì cả? ”
Đầu tiên, Triệu Hàn Dương im lặng ôm cô lên đùi mình, tiếp đó khẽ bật cười.
“ Em thấy hai người là Triệu lão đầu và tên hoắc con Triệu Hàn Lâm, cũng như ba mẹ Vương ai vừa mắt nhất?”
“ Hai người đầu tiên chẳng ai vừa mắt cả, em chỉ thích ba mẹ Vương và cả ông xã thôi, nhưng sao em lại có hai người ba thế? ”
Chẳng ai vừa mắt sao?
Triệu Hàn Dương không thèm để ý, hờ hững nói: “ Không vừa mắt thì thôi, thấy anh vừa mắt là được. ”
Đám người Hắc Ưng nhìn lão đại nhà mình mà không nói nên lời: “…”
Lão đại anh tâm cơ quá đấy.
Anh Cả Vương Tử Tâm nhìn tên tảng đá: “…”
Nè ông đây chỉ là nể tình con bé vẫn đang bị thương mà chưa tính sổ với cậu đấy?
Anh Hai Vương Tử Nhân nhìn Triệu Hàn Dương với nụ cười thân thiện: “… “
Không ấy ông đây bán vài phần cổ phiếu để cho em gái nhỏ của mình tiêu vặt nhỉ?
Anh Ba Vương Thừa Duật với ánh mắt đầy nụ cười nhìn tảng băng: “…. “
Không mấy mượn lão tứ cây súng ngắm bắn vài lỗ trên người tên đó trời?
Anh Tư Vương Thừa Quân nhìn Triệu Hàn Dương bằng cái nhìn chết chóc: “… “
Ông đây sẽ rất nhanh bảo người đem Whisky tới Nam Kinh để nó cắn chết cậu.
Hừ lạnh, cả bốn anh em cùng đám người Hắc Ưng bước ra khỏi phòng ngủ mà đi xuống tầng.
“ Có phải em biết bọn họ không?”
Anh mấp máy môi: “ Chờ sau khi khỏi bệnh em sẽ hiểu, bây giờ có nói gì với em, em cũng không thể nhớ lại được. ”
“ Ừm. ” Vương Tuyết Băng ngây ngô ngồi trong lòng anh: “ Nhưng mọi người đều nói em bị thương, tối qua lúc tắm rõ ràng em không thấy trên người mình có vết thương.
Em dò hết mọi chỗ cũng không thấy chỗ nào chảy máu, sao mọi người lại nói em bị thương chứ?”
Anh tùy ý phủi lông tơ dính trên áo ngủ của cô, “ Vết thương đã lành rồi, tất nhiên sẽ không chảy máu nữa. ”
“ Vậy em bị thương nặng lắm sao? ”
“ Rất nặng. ”
“ Em bị thương thế nào? Vì sao lại bị thương? ”
“ Vì anh. ”
Nghe thấy câu trả lời của anh, Vương Tuyết Băng nhìn chằm chằm anh hồi lâu, nhưng hình như vẫn chưa thể hiểu được hàm nghĩa trong đó.
Ngay lúc cô đang trầm tư suy nghĩ, anh chợt đặt tay sau gáy cô, nhẹ nhàng kéo cô lại gần hơn, sau đó hôn lên trán cô, rồi từ từ trượt xuống dưới, hôn lên mi tâm cô, chóp mũi cô.
Cuối cùng, lúc sắp hôn lên môi cô, thấy ánh mắt nửa tỉnh nửa mê của cô, không phải sợ hãi, cũng không phải động tình, chỉ là dường như không biết anh đang làm gì, thì anh dừng lại, không muốn làm cô sợ.
Thế là anh chỉ hôn lướt qua môi cô một cái rồi thôi, sau đó buông cô ra dưới ánh mắt sững sờ của cô: ” Ngẩn người nhìn anh làm gì? ”
Vừa rồi vẻ mặt của Vương Tuyết Băng vẫn rất ngây thơ, lúc này lại ửng đỏ, nói: “ Vừa rồi anh hôn em…”
Anh cười khẽ: “ Em hiểu hôn có ý nghĩa gì không? ”
Vương Tuyết Băng gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu, rồi lại gật đầu: “ Hiểu chứ, anh là chồng em, nên mới hôn em, người khác thì không thể hôn. ”
Triệu Hàn Dương bật cười vì dáng vẻ nửa hiểu nửa không nhưng lại cố ra vẻ đã hiểu của cô, giơ tay day nhẹ lên đầu cô: “ Đầu còn đau phải không? Hay anh gọi Thừa Duật quay lại day giúp em nhé? ”