Dùng xong bữa sáng, cô mới đi xuống tầng hầm lấy một con xe khác lái đi.
Trên đường đi, cô ghế vào siêu thị mua ít hoa quả rồi mới quay về nhà chính Vương gia.
Lái xe tầm khoảng một tiếng thì cô đã lái vào đường Hòa Nam, đến trước cổng sắt màu đen với căn nhà chính được xây dựng theo phong cách Pháp vừa cổ điển vừa mang đậm chất hoàng gia.
Cánh cửa tự động mở ra, cô lái xe vào bên trong sân cũng mất hơn mười phút. Khi xuống xe cô đã cầm lấy vài chiếc túi đi vào trong nhà.
Mẹ cô từ trên cầu thang đi xuống, vừa nhìn thấy con gái liền vui vẻ, bước nhanh đến trước mặt cô, ôm chầm lấy cô, ấn cả khuôn mặt nhỏ vào ngực bà, tay bà không ngừng xoa mái tóc dài của cô: ” Bé con, cuối cùng con cũng về rồi. ”
Bị tấn công bất ngờ, cô giùng giằng ra khỏi ngực bà, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi ửng đỏ, nhỏ giọng nói: ” Mẹ, mẹ không biết rằng vòng một mẹ bao lớn sao? “
Ý của cô quá rõ, mỗi lần cô bị bà ôm bất ngờ đều muốn ná thở vậy.
Mẹ cô nghe bé con nhà mình nói vậy chỉ cười hì hì, bà không giận, nhưng tính bà có chút trẻ con thôi vì năm bà được gã cho ba cô, bà đã bị người chị kế hại và đã bị tai nạn, một phần nào đó ở trong não bị tổn thương. Nên khi được gã cho ba cô, ông không chê bà trẻ con mà ngược lại rất cưng chiều, cũng từ lúc đó, bà đã không còn liên lạc với gia đình nữa.
Nhưng khi đó bà mang thai và sinh ra bốn thằng con trai bà cực kỳ không vui vì bốn thằng nhóc đó cực kỳ giống chồng bà, nên bà lại nũng nịu đòi ông sinh thêm một cô con gái để có thể chơi cùng. Ông Vương khi đó cực kỳ đau lòng vì đã chứng kiến vợ mình đau đớn khi sinh ra bốn thằng nhóc đó trong hai lần, lần nào cũng là một cặp song sinh và nổi đau đó rất lớn.
Vì thương vợ, ông nói nếu muốn có con gái thì đến trại trẻ mồ côi sinh về nuôi, bà nghe xong liền giận dỗi, không nể nang gì thẳng tai tống cổ chồng cho ra sofa ngủ suốt hai tháng trời.
Cuối cùng ông đâu thể nào chịu được mà đành phải chấp nhận yêu cầu của vợ, cuối cùng ông trời không phụ vợ ông đã cho bà mang thai bé gái, và cô cực kỳ giống bà.
Vì có con gái, bà cực kỳ yêu thương và chiều chuộng cô hết nất, còn bốn thằng nhóc kia thẳng tai tống nó ngủ riêng. Và bà cũng không ngần ngại tống thêm ông chồng mình.
Ông Vương khi đó chỉ biết cười khổ, ông cũng đã góp công để tạo ra cô mà vợ ông lại nở lòng nào tống ông ngủ chung với bốn thằng nhóc kia.
Bà nhìn cô liền vui vẻ kéo cô đi vào trong phòng khách ngồi xuống ghế sofa, đưa tay lên xoa tóc cô nói: ” Bé con,con ốm rồi. ”
Vương Tuyết Băng nhìn mẹ mình cười rất tự nhiên, chỉ khi ở trước mắt bà, cô mới dám buông lỏng bản thân mà thôi: ” Không sau đâu mẹ, tại công việc của con nhiều quá nên không có thời gian ăn uống và nghỉ ngơi mà thôi. “