Cùng đường, hắn ta chỉ có thể tìm Lâm Sanh nhờ giúp đỡ, lén lút liên hệ với Lâm Sanh.
Lâm Sanh đang cùng với Lâm phu nhân đi thử lễ phục đính hôn, sau khi thử lễ phục xong lại mặc thử một bộ áo cưới, Lâm phu nhân nhìn thấy con gái yêu mặc áo cưới xinh đẹp như hoa thì mang vẻ mặt vui mừng lại tràn đầy tiếc nuối, “Thật xinh đẹp, Sanh Sanh của mẹ khẳng định là cô dâu đẹp nhất trên toàn thế giới, chỉ chớp mắt con đã phải lập gia đình rồi, mẹ thật sự luyến tiếc, chỉ hận không thể ở bên cạnh giúp đỡ con thật lâu.”
Lâm Sanh nũng nịu ôm lấy Lâm phu nhân, giọng nói vô cùng thân thiết, “Mẹ, bây giờ mới chỉ đính hôn thôi mà! Hữu Niên nói phải sang năm mới có thời gian thu xếp chuyện kết hôn. Mẹ cũng đừng luyến tiếc con, nhà họ Hàn cách nhà chúng ta đâu có xa, bất cứ lúc nào con cũng có thể trở về mà.”
“Đúng vậy! Nói là nói như vậy, nhưng nếu như con lập gia đình, trong lòng mẹ đây vẫn cảm thấy không bỏ xuống được, Sanh Sanh, đời này của mẹ mắc nợ nhiều nhất chính là con, mẹ nhất định sẽ đem tất cả những thứ tốt nhất đều cho con hết, chỉ cần con sống hạnh phúc, mẹ có chết cũng không tiếc.” Lâm phu nhân không khỏi nhớ đến con gái nuôi Lâm Nhan, sau khi kết hôn thì hiếm khi trở về nhà, trong lòng cảm khái hàng nghìn hàng vạn lần, suy cho cùng cũng không phải là con ruột, bây giờ xa cách đến mức hận không thể đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lâm.
Vẫn còn may, vẫn còn may bà tìm được con gái ruột trở về, uổng phí biết bao nhiêu năm bà dốc hết tâm can đối tốt với Lâm Nhan, vậy mà nó lại là một đứa không có lương tâm.
“Mẹ à, ngày tốt mà nói chuyện xúi quẩy gì đâu à, con…” Lâm Sanh không dằn lòng được, khẽ cau mày, tràn đầy hờn dỗi, còn đang tính nói gì nữa thì tiếng chuông di động dồn dập vang lên.
Lâm Sanh vừa nhìn thấy số điện thoại hiển thị, tức khắc trắng bệch cả mặt, qua loa lấy lệ nhờ mẹ Lâm chọn giúp cô ta hai bộ để thử tiếp rồi xoay người nhấc làn váy thật lớn đi đến một góc không người nhận điện thoại, giọng điệu làm gì còn vẻ ngoan ngoãn nhu thuận như vừa rồi, sẵng giọng, “Không phải tôi đã bảo anh đừng liên hệ với tôi sao? Rốt cuộc anh muốn làm gì vậy?”
“Trần Hi, cảnh sát điều tra ra tôi rồi, hiện tại tôi đang bị truy nã, cô phải giúp tôi.”
“Kiều Vũ, tôi nghe không hiểu ý của anh, anh bị truy nã có liên quan gì đến tôi đâu, tôi không giúp được anh, Kiều Vũ, anh đi tự thú đi, đừng quấn lấy tôi nữa.” Trong mắt Lâm Sanh hiện lên một tia hung ác, âm u lạnh lẽo, nói hai ba câu là đã vạch rõ quan hệ rồi.
“Trần Hi, cô đừng có qua cầu rút ván, nếu như cô không lặp đi lặp lại nói với tôi Lâm Nhan kia không biết xấu hổ, không có tự trọng quyến rũ người đàn ông của cô, làm sao tôi sẽ vì giúp cô mà ra tay với cô ta. Bây giờ tôi thất thế, cô phải giúp tôi.”
“Kiều Vũ, anh đừng có đem những chuyện anh làm đổ lên người tôi, tôi chưa từng yêu cầu anh làm giúp tôi gì cả, tất cả những việc anh làm không liên quan gì đến tôi hết.” Trên mặt Lâm Sanh hiện lên một tia chán ghét, lời nói dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ, nếu không phải tên cặn bã này có giá trị lợi dụng, từ đầu cô ta sẽ không thèm quan tâm đến hắn ta.
“A~ cô thật đúng là máu lạnh vô tình, trở mặt không thèm nhận người, lần này coi như tôi đã thấy rõ bộ mặt thật của cô rồi, nếu cô không muốn tôi tiếp tục dây dưa, vậy chuẩn bị tốt năm trăm vạn, tôi chờ cô ở chỗ cũ. Trần Hi, tốt nhất cô đừng khiêu chiến lòng kiên nhẫn của tôi, cô có biết không, nếu tôi muốn đối phó với cô, nhất định có thể khiến cô thân bại danh liệt! Cô cho rằng người đàn ông kia sau khi biết cô làm những chuyện này còn có thể cưới cô sao?” Giọng nói Kiều Vũ thô ráp, bởi vì căm phẫn và hận thù xen lẫn làm cho tiếng nói của hắn ta vô cùng hung ác, hắn ta không ngờ rằng mình làm nhiều chuyện như vậy vì người phụ nữ kia, vậy mà cô ta lại không cảm kích chút nào, còn muốn vạch rõ quan hệ với hắn.
“Anh đừng kích động, Kiều Vũ, tôi thật sự cảm kích anh đối xử tốt với tôi, nhưng hiện tại tôi cũng rất khó khăn, anh có thể cho tôi một chút thời gian để chuẩn bị hay không, tôi xin anh, anh buông tha cho tôi lần này được không? Vất vả lắm tôi mới đến được ngày hôm nay, không thể bị hủy mất.” Trong lòng Lâm Sanh hoảng hốt, bị lời từ chối hung ác tàn bạo của Kiều Vũ khiến cho nhảy dựng, tuy rằng cô ta hận không thể giết chết tên cặn bã kia, nhưng cô ta cũng không thể để hắn phá hủy hạnh phúc của mình dễ như trở bàn tay được.
Cho nên, tiền cô ta chẳng quan tâm, nhưng cô ta phải diệt trừ hậu hoạ vĩnh viễn.
Kiều Vũ nghe thấy lời cầu xin của đối phương, chỉ cảm thấy châm chọc, say đắm và yêu thương nhiều năm như vậy, thậm chí hắn có thể vì cô ta mà dùng tính mạng mình đánh cược, nhưng trong lòng cô ta chỉ có bản thân mình, người đàn bà này luôn ích kỷ như thế.
Trái tim dần dần lạnh đi, hắn cảm thấy bản thân khá nực cười, cố chấp bảo vệ cô ta, muốn vì cô ta dọn sạch chướng ngại, trả thù những kẻ làm tổn thương cô ta, nhưng cô ta hoàn toàn không hề đón nhận, trong giọng nói đầy ghét bỏ. Lần trước lúc vội vã gặp mặt một lần, hắn đã nhìn thấy rõ ràng rành mạch, ánh mắt của cô ta đối với hắn chỉ có chán ghét và khinh thường.
Đúng rồi, người phụ nữ này bây giờ là thiên kim tiểu thư nhà họ Lâm cao không thể với, cũng chẳng phải là một cô nhi không nơi nương tựa trong quá khứ nữa. Bây giờ cô ta trèo lên được người có chức có quyền, thà rằng nịnh hót khoe tài lấy lòng người đàn ông khác, cũng sẽ không cho hắn một nét mặt vui cười.
Cô ta là Trần Hi, nhưng cô ta cũng không phải là Trần Hi, cô ta và Trần Hi ngoại trừ máu lạnh giống nhau, dường như không có gì liên quan nữa hết.
Chuyện lần này, hắn ta đã mất mặt triệt để rồi, chỉ tiếc là hối hận thì đã muộn, bây giờ chỗ nào cũng là lệnh truy nã hắn, hắn chỉ có thể lưu lạc đến mức trốn dưới chân cầu làm bạn với những tên ăn mày, còn cô ta thì mặc trang phục đẹp đẽ muốn gả cho người đàn ông khác, đừng có nằm mơ.
“Trần Hi, năm đó có phải là tên nam sinh trong lớp cô liều chết quấn lấy cô không?” Không biết vì sao Kiều Vũ bỗng nhiên hỏi ra nỗi nghi ngờ trong lòng suốt mấy năm nay.
“Kiều Vũ, anh, lời này của anh có ý gì? Năm đó chính anh không cho phép bất cứ tên con trai nào tiếp cận tôi, tôi nào dám trêu chọc người khác, anh thậm chí đã đâm người ta, anh còn muốn như thế nào nữa?” Trong lòng Lâm Sanh bỗng nhiên kích động, lên xuống đến mức kịch liệt, lo sợ bất an, nhưng vẫn còn phải mạnh mẽ tự giữ bình tĩnh để trấn an người bên kia điện thoại, chẳng lẽ hắn ta phát hiện ra chuyện gì sao?
Không có khả năng đâu!
Sau khi cô ta trở về nhà họ Lâm đã đưa cho gia đình kia một khoản tiền để cho bọn họ chuyển nhà rồi mà!
“Tôi muốn như thế nào sao? Trần Hi, tốt nhất là cô đừng có gạt tôi.” Kiều Vũ cắn răng nói.
“Anh quá đáng lắm rồi đó, làm sao tôi lại lừa anh. Nếu lúc trước anh không hung dữ, bá đạo như vậy, tôi cũng sẽ không…” Lâm Sanh nói xong, giống như không nhịn được, nhỏ giọng khóc nức nở, rất khó chịu, rất đau lòng.
Trong tim Kiều Vũ lại mềm nhũn, nhớ đến dáng vẻ người kia nũng nịu khóc như hoa lê trong mưa, lại cảm thấy trong lòng khó chịu, “Được rồi, mẹ nó đừng khóc sướt mướt với ông đây, nhớ rõ chuẩn bị tiền đi, tám giờ tối ba ngày sau gặp ở chỗ cũ.”
Ngắt điện thoại, mặt Lâm Sanh biến sắc, cắn chặt răng, trên mặt làm gì có nửa giọt nước mắt nào, trong mắt chỉ còn lại vẻ tàn nhẫn khiếp người.
Tên cặn bã, nếu không có bản lĩnh xử lý sạch sẽ Lâm Nhan còn tự rước họa vào thân liên lụy kéo cô ta xuống nước, hắn thật sự nghĩ là cô ta vẫn là cô gái năm đó bị mọi người bắt nạt, sỉ nhục sao?
Cô ta nhất định sẽ tặng cho hắn một phần quà còn lớn hơn cả năm đó nữa.
“Sanh Sanh, Sanh Sanh, con đang làm gì đó? Gọi con cả nửa ngày rồi cũng không phản ứng.” Mẹ Lâm nhìn thấy Lâm Sanh dán mắt vào di động, không biết đang suy nghĩ cái gì, vẻ mặt có chút dọa người, lo lắng nhịn không được đi qua đụng vào cô ta một chút.
Lâm Sanh giật mình, lập tức đổi thành ý cười dịu dàng, ngoan ngoãn, “Mẹ, con không sao, con chỉ hơi lo lắng cho chị Nhan Nhan thôi, lần trước chị ấy thiếu chút nữa bị xe tông rồi, hình như nói là đối phương cố ý đụng vào chị ấy, cũng không biết rốt cuộc chị ấy đắc tội với người nào mà dọa người như thế.”
Đôi mắt mẹ Lâm sững sờ, sắc mặt lạnh lùng: “Nó đối với con tệ như vậy, con còn lo lắng cho nó làm gì? Nó luôn luôn kiêu ngạo, ương ngạnh, không biết chừng mực, bây giờ cánh đã cứng rồi, cũng không thừa nhận nhà họ Lâm chúng ta, đắc tội với người khác cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên cả, mặc kệ nó đi, mẹ đã chọn cho con hai bộ áo cưới khác, con đi thử xem…”
Hai mẹ con vừa nói vừa cười quay lại khu thử đồ, một bức tranh mẹ hiền con thảo làm gato chết những nhân viên liên quan.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Aiz! Lâm Sanh không phải là loại người sẽ tự mình động thủ làm chuyện xấu, cô ta am hiểu nhất là tính kế người ta, còn đáng sợ hơn, cô ta cho rằng bản thân mình từ đầu đến cuối không hề lộ ra sơ hở, chỉ có điều đến cuối cùng sẽ thất bại thôi!