Đạo diễn Trần nhìn biểu cảm hưng phấn trên mặt khách mời thì rất muốn hét lên một tiếng, cô đó Lâm Nhan, ra đây cho ông xử một trận.
Lâm Nhan hoàn toàn không nghĩ chuyện này có liên quan đến mình, cũng chỉ xem như ăn sang miễn phí một bữa, có điều dù cô đã rất kiềm chế nhưng vẫn ăn không ít.
Ăn cơm xong cùng nhau dọn dẹp, mọi người đang livestream trò chuyện cười nói, lúc thoát ra khỏi livestream thì đã mười giờ tối, tổ chương trình bắt đầu phát điện thoại.
Ồ, tổ chương trình còn có chút tính người, không hề để bọn họ thật sự cắt đứt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, sau mười giờ tối là thời gian nghỉ ngơi, trước bảy giờ sáng ngày tiếp theo nộp lại điện thoại là được.
Lúc Lâm Nhan thu dọn xong xuôi rồi nằm lên giường, bụng cứ đau âm ỉ, cô bắt đầu hối hận mình ham ăn quá rồi.
Hải sản mang tính hàn, chu kỳ của cô vẫn chưa hết, không nên ăn quá nhiều.
Dù cho bây giờ có đau thì cô cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi.
Điện thoại đột nhiên rung lên, Lâm Nhan nhìn cuộc gọi đến, sắc mặt có chút khó coi, một số điện thoại bị cô chặn vậy mà lại có thể gọi tới, không cần nghĩ cũng biết đó là kiệt tác của tên chết tiệt nào đó.
“Có chuyện gì không?” Giọng điệu Lâm Nhan lạnh nhạt.
“Đi quay gameshow rồi à?” Tạ Phong Trần không trả lời mà hỏi lại, giọng nói trầm thấp, không phân biệt được đang vui hay đang tức giận.
“Tạ phu nhân nói cho anh phải không!”
“Sao không nói với anh một tiếng?” Giọng anh như đang kiểm tra.
Lâm Nhan chau mày, nghĩ đến việc tên chó má này động tới điện thoại của cô thì liền cáu lên với anh, “Chuyện của tôi cần nói với anh sao?”
“Lâm Nhan, anh biết mà, nếu anh mà không chủ động tìm em, em chắc chắn sẽ không nhớ đến anh.” Tạ Phong Trần có chút uất ức mà trách móc.
Lúc này anh mới phát hiện rằng, nếu anh không chủ động liên lạc với Lâm Nhan thì trước giờ Lâm Nhan đều không chủ động liên lạc với anh.
Vốn dĩ Tạ Phong Trần còn muốn lạnh nhạt với cô, sau hai ngày cô không thèm đếm xỉa tới mình thì hoàn toàn tắt lửa.
Bây giờ Lâm Nhan đang trong chương trình, một bên là em trai tiểu thịt tươi, một bên là nam thần quốc dân, sớm chiều đều ở cùng nhau thế này, anh nghĩ đến đó thì tim liền nghẹn lại.
Điều quan trọng nhất là, hai ngày nay không liên lạc với Lâm Nhan, anh cứ cảm thấy trong cuộc sống mình cứ thiếu đi điều gì đó. Biết cô lại rời Hải Thành đi đến thành phố xa xôi vạn dặm khác để ghi hình gameshow thì sự nhớ nhung trong lòng lại không thể kiềm được nữa.
Lâm Nhan hỏi lại, “Ồ, một người đàn ông chỉ ham muốn cơ thể tôi, một người đàn ông lén lút động vào điện thoại tôi, tại sao tôi phải nhớ?”
“Anh thích em, muốn ngủ với em cũng là không kiềm lòng nổi, ngoài ra, anh không lén lút động vào điện thoại của em, anh có xin sự đồng ý của em.” Tạ Phong Trần ăn không nói có đáp lại.
“A~ mồm mép láu lỉnh, nói mà không có bằng chứng, tôi đồng ý cho anh động vào điện thoại tôi rồi à.” Lâm Nhan cười lạnh, cô còn lâu mới tin mấy lời nói dối đó.
“Đêm đó em ngủ rồi, anh có hỏi em, em ừ một tiếng.” Tạ Phong Trần mở miệng đáp lại, nói y như thật.
“Anh có thể giữ thể diện một chút không? Tôi ngủ rồi mà còn có thể đồng ý với anh? Chỉ vì xoá đi cách thức liên lạc với Giang Dã mà thôi, có ấu trĩ quá không vậy?” Lâm Nhan đùng đùng nổi giận, cực kỳ xem thường cách làm này của tên chết tiệt.
“Thể diện cho em đó, em cứ chơi tuỳ thích.” Tạ Phong Trần không chút để tâm.
Lâm Nhan cạn lời trợn mắt một cái, rồi lại lật người qua, cuộn tròn người lại, bụng đỡ đã đỡ hơn một chút, “Tôi cóc thèm, có buồn nôn quá không vậy!”
“Lâm Nhan, anh rất nhớ em.” Giọng anh bỗng trầm xuống, hệt như mang theo một sức hấp dẫn kỳ lạ nào đó, một tiếng nhẹ nhàng xuyên thẳng qua màng nhĩ của Lâm Nhan, đâm thẳng vào tim.
Lâm Nhan nhấp môi, không muốn để ý tới anh, Tạ cẩu này là hồ ly tinh biến thân thành, miệng không có một câu nào là đàng hoàng.
“Lâm Nhan, em nhớ anh không?”
“Không nhớ.” Giọng Lâm Nhan cực lạnh.
“A~ Đúng là một người phụ nữ không tình không nghĩa, vậy mà anh lại còn lo lắng đến việc em ở bên ngoài ăn không ngon ngủ không yên.”
“Ngài nên lấy quỹ thời gian quý báu mình có để kiếm thêm mấy trăm triệu đi có được không? Tôi thật lòng cầu xin ngài đừng để ý đến tôi nữa.” Giọng điệu Lâm Nhan có chút châm biếm.
“Vậy thì không được, nhớ em là việc quan trọng nhất mỗi ngày của anh.”
Má nó! Hai ngày này chắc tên cún con đã theo học lớp cấp tốc để nói mấy câu tình cảm gì đó rồi, mở miệng ra là có ngay, gớm chết được.
“Anh tự gớm một mình anh đi, không có việc gì thì tôi cúp đây.” Bụng Lâm Nhan đau dữ dội, không muốn đá động tới anh.
“Đồ không có lương tâm, phí công anh xót em, một mình em ở đó có quen không?” Tạ Phong Trần rất giận, thế nhưng vẫn nhịn không được mà quan tâm cô.
Nhìn thấy hôm nay Lâm Nhan té xuống hố bùn, từ đầu đến cuối anh đều không yên tâm.
“Sướng lắm.” Lâm Nhan làm người khác tức chết mà không đền mạng.
“Bà dì lớn của em đỡ chưa? Bụng còn đau không?” Tạ Phong Trần lại hỏi, giọng ấm áp.
Bị nói trúng chỗ đau, mũi Lâm Nhan đột nhiên cay xè, trong lòng liền có chút khó chịu.
Tên đàn ông thối này cố ý đúng không!
Bắt đầu giở giọng dịu dàng mềm mỏng với cô rồi, bụng cô đau hay không thì liên quan cái mông gì đến anh.
Lâm Nhan đặt điện thoại qua một bên, không muốn để ý anh nữa.
“Sao không nói nữa? Có phải đau bụng không? Lâm Nhan, em sao vậy?…” Phía đầu dây bên kia Tạ Phong Trần cảm giác lần này Lâm Nhan ngừng hơi lâu, không nhịn được mà có chút lo lắng.
Người phụ nữ Lâm Nhan này, trước giờ cứ luôn bướng bỉnh, làm tức chết người ta mà không chịu trách nhiệm, cứ hỏi đến sức khoẻ của cô thì cô liền không nói gì nữa, rõ ràng là có vấn đề.
“Không sao, tôi hơi mệt rồi, muốn ngủ.” Trong khoảnh khắc, Lâm Nhan thấy mình quái đản chết đi được, tim cũng quá yếu đuối, may là cô phản ứng lại rất nhanh, định cúp máy nhanh gọn lẹ.
Tạ Phong Trần nhớ đến ban ngày cô đi đường vất vả, còn xuống hồ bắt cá, lại bị chó rượt thì tim anh liền mềm ra, “Ngủ sớm đi, không cho xem điện thoại, cơ thể không khỏe thì gọi cho anh bất cứ lúc nào, ngủ ngon.”
Lâm Nhan âm thầm cúp máy, lật người rồi quấn chăn lại cố gắng thôi miên bản thân.
Bảy giờ ngày hôm sau, Lâm Nhan dậy đúng giờ, lại còn tràn đầy sức sống.
Lúc xuống lầu, chị Lưu Vân đã dậy sớm chuẩn bị cháo trắng ăn sáng, lại dùng dưa muối của Lâm Nhan để ăn cùng, định giải quyết bữa sáng.
Sau khi mọi người ngồi chung quanh ăn sáng xong, tổ chương trình lại giao nhiệm tiếp theo.