Trong đại điện.
Hoàng đế đứng ở trước cửa khoanh tay, vị quan Đại Lý Tự tay cầm tấu chương đứng ở bên cạnh bệ hạ.
Thái giám liên tục nhìn ra bên ngoài, như là đang chờ đợi ai đó đến.
Không bao lâu, thân ảnh của quốc sư xuất hiện ở trước mắt.
“Tham kiến bệ hạ.”
“Quốc sư miễn lễ.” Hoàng đế không rảnh lo nhiều, hắn chờ quốc sư nói cho hắn biết việc có liên quan đến linh nhãn.
Quốc sư đang muốn dựa theo tính toán lúc trước của mình mà mở miệng nói. Nhưng đột nhiên đáy lòng chợt hoảng hốt.
Một chân hắn như giẫm vào vực sâu chìm ở trong vũng bùn, duỗi tay không thấy được năm ngón tay, trái tim trong ngực còn đập kinh hoàng hơn, trong giây lát trái tim giống như ngừng đậm một nhịp, cổ họng thắt lại, ngay cả một âm thanh khàn khàn cũng không phát ra được.
Trong lòng hoàng đế sốt ruột, lại không dám thúc giục, có ý ám chỉ mà nói: “Quốc sư là có chuyện muốn nói?”
Quốc sư gật gật đầu, cưỡng chế sự hoảng loạn dưới đáy lòng, khi mở miệng lại đột nhiên cảm thấy cánh tay trái đau nhức!
“Ư aaa——!” Quốc sư nhịn không được kêu ra tiếng thảm thiết, bắt lấy cánh tay trái của hắn, nhưng cánh tay trái vẫn đang an ổn ở trên người hắn, chỉ có đau đớn kịch liệt truyền tới đại não.
Hoàng đế: “Quốc sư! Người mau tới, truyền ngự y!”
“Bệ hạ không cần phiền toái.” Quốc sư ăn đau sắc mặt hắn trắng bệch, trên trán toàn là mồ hôi lạnh:”Đây là bệnh cũ của vi thần”.
Hắn cắn chặt răng, nuốt cơn đau đớn xuống, hô hấp gian nan, hổn hển nói: “Thỉnh bệ hạ khai ân, phái thị vệ đi tìm nhi tử của ta.”
“Trên người Tùy Bình có thuốc của vi thần, dẫn Tùy Bình đến liền có thể giúp thần giảm bớt đau đớn.”
Hoàng đế vội vàng nói: “Mau phái người đi tìm!”
Quốc sư vốn muốn tự mình đi tìm, nhưng từ trên cánh tay lại truyền tới đau đớn làm hắn gần như muốn hôn mê, chỉ đưa ra một cái ngọc bội: “Cầm theo vật này là có thể biết được Ngô nhi đang ở đâu.”
“Người tới, đưa quốc sư vào trong điện nghỉ ngơi.”
“Đa tạ bệ hạ.” Quốc sư sắc mặt trắng bệch, sau khi được thái giám đỡ mới miễn cưỡng đi vào.
– —
Thị vệ tới điện Nam Lăng tìm người.
Bùi Huyền Trì đứng ở bên cửa sổ, bất động thanh sắc giơ tay lên che đi lỗ tai của mèo con ở trong lòng ngực.
Vân Lạc Đình hướng bên ngoài tò mò mà nhìn xung quanh, “Meo?”
Bọn họ tới để tìm Tuỳ Bình.
Bùi Huyền Trì thấy mèo nhỏ có vẻ rất tò mò, liền chỉ vào đồ vật trong tay thị vệ nói: “Trên khối ngọc bội kia có khắc dấu ấn, dùng nó thì chỉ cần trong vài canh giờ liền có thể tìm ra Tuỳ Bình, giống như là đuổi theo từng bước chân của Tùy Bình để tìm người.”
Vân Lạc Đình cái biết cái không gật đầu, trên người Tuỳ Bình có bùa chú, hẳn là không tìm thấy người.
Hơn nữa, phương hướng bọn họ tìm Tùy Bình cách xa điện Nam Lăng, bọn họ dựa theo bước chân đi vòng quanh từng đại sảnh một lúc lâu. Nếu chỉ trông cậy vào cái ngọc bội kia mà muốn tìm được người, chính là không có khả năng.
Thị vệ không tìm được người liền quay người rời đi.
Sau khi chờ thị vệ đi xa, Bùi Huyền Trì lấy ra khế ước sinh mệnh đặt trên mặt bàn, đầu ngón tay dùng nước trà làm ước một góc.
Sau khi chuẩn bị tốt liền tuỳ tay ném sang bên cạnh, cũng không thèm nhìn lại.
Bùi Huyền Trì mở cái giỏ ở trong tay ra, Ngự Thiện Phòng mới vừa phái người đưa cơm trưa qua đây, đồ ăn ở bên trong vẫn còn nóng.
Bày ba món ăn ra ngoài, phần lớn đều là đồ thanh đạm như gà hấp, cá hấp, mùi vị quá nặng không tốt với mèo, trước khi thái giám đến Ngự Thiện Phòng lấy đồ ăn, Bùi Huyền Trì đã cố ý dặn dò đổi sang đồ ăn thanh đạm.
Vân Lạc Đình cũng không đói lắm vì không có thói quen ăn cơm đúng giờ, nên sau khi ăn hai miếng thịt gà thì không muốn ăn nữa.
Bùi Huyền Trì thấy thế buông đôi đũa, “Không hợp khẩu vị của ngươi sao?”
Vân Lạc Đình lắc lắc đầu, từ trên bàn nhảy xuống dưới, nhảy đến trên đùi hắn cuộn tròn “Meo.”
Ăn no.
Mèo nhỏ vốn ăn ít, thời điểm lưu lạc bữa đói bữa no, hiện tại thức ăn không thiếu ăn nhưng cũng không ăn được nhiều.
Bùi Huyền Trì vòng một tay qua người cậu để tránh mèo nhỏ không bị ngã xuống, dùng tay còn lại sờ bụng cậu, cảm thấy cậu đã ăn no liền không tiếp tục đút nữa.
Cơm trưa còn chưa có ăn xong, quốc sư đột nhiên đẩy cửa mà bước vào, hắn rảo bước tiến lên, nheo đôi mắt lại nhìn kỹ khế ước sinh mệnh ở trên bàn, trong khoảng thời gian rất ngắn sắc mặt hắn đại biến.
Nhưng đồ vật ở trong tay người khác, hắn không dám coi thường mà manh động, thật cẩn thận mà ngẩng đầu, lại thấy Bùi Huyền Trì không chút để ý đến hắn, thản nhiên chải lông cho con mèo trong lòng ngực.
Quốc sư nhăn mày lại: “Cửu điện hạ?”
Bùi Huyền Trì đặt lược chải lông xuống để sang một bên, cũng không cho quốc sư một tí mặt mũi, liếc mắt nhìn hắn lạnh nhạt nói: “Đường đường là quốc sư, mà ngay cả nửa điểm nghi lễ ngươi cũng không biết sao?”
Quốc sư nắm tay nắm chặt, từ khi hắn lên làm quốc sư, chưa nói đến việc hắn hô mưa gọi gió. Nhưng vì được bệ hạ coi trọng, ngay cả thừa tướng trên triều cũng không dám dùng loại lời lẽ như này để nói với hắn.
Nhưng khế ước sinh mệnh ở trong tay Bùi Huyền Trì, thứ đồ vật kia người không hiểu sẽ chỉ coi nó như là một tờ giấy vô dụng, nhưng Bùi Huyền Trì không chỉ mang khế ước sinh mệnh lấy ra, còn dùng nước nhỏ trên khế ước sinh mệnh, nhằm dẫn hắn tới nơi này.
Từ đó có thể thấy được, Bùi Huyền Trì cũng không phải người tầm thường.
Bắt đầu từ lúc đó, quốc sư không bệnh nhưng phòng, càng thêm cẩn thận, đồng thời lại có chút ảo não. Vị hoàng tử này không có bất kỳ kẻ nào hướng dẫn chỉ dạy, bị ném tại nơi thiên điện hoang vắng này, chỉ bằng một đôi linh nhãn đã có thành tựu như vậy, có thể thấy được linh nhãn quả thật là bảo vật.
Lời đồn đãi là có thật.
Nếu hắn sớm biết được sự tồn tại của linh nhãn thì tốt rồi.
Quốc sư ở trong lòng thở dài, xụ mặt, hắn cứng nhắc khom mình cúi đầu hành lễ: “Hạ thần thỉnh an Cửu điện hạ.”
“Miễn lễ.”
“Đa tạ điện hạ.”
Vân Lạc Đình nghe tiếng tạ này của quốc sư giống như nghiến răng nghiến lợi. Tu vi của quốc sư cũng được coi là cao, mặc dù không thể lọt vào được ánh mắt của tiên môn ở bên kia, nhưng trong cung đại đa số là người bình thường nên cũng coi như là người xuất sắc.
Hắn đã quen với việc tự cao tự đại giờ phải cúi thấp đầu nên trông có vẻ khá khó khăn.
Bùi Huyền Trì nghe hắn vấn an, lại không nói thêm câu gì, chỉ lo trêu đùa mèo nhỏ ở trong lòng ngực.
Thi thoảng sờ sờ lỗ tai, bóp bóp chân mèo.
Hắn không nói lời nào, Vân Lạc Đình cũng mặc kệ quốc sư, nằm xuống cho Bùi Huyền Trì xoa bụng.
Một người một mèo chơi đùa vui vẻ, quốc sư bị bỏ qua một bên.
Sắc mặt quốc sư xanh mét, nhưng nghĩ đến khế ước sinh mệnh đang ở trong tay Bùi Huyền Trì, liền có cảm giác cổ họng bị như bị bóp chặt “Điện hạ……”
Bùi Huyền Trì đánh gãy lời hắn, nói, “Bệ hạ hỏi ngươi về chuyện linh nhãn?”
Quốc sư sửng sốt, trong nháy mắt đã rõ ràng chuyện gì xảy ra, hắn đoan chính đáp: “Đúng vậy.”
Bùi Huyền Trì lại hỏi: “Chuyện linh nhãn, ngươi tính toán nói gì với hắn?”
Quốc sư đảo mắt, giả bộ nghe không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của Bùi Huyền Trì, giả bộ mê mang, giống như không biết vì cái gì Bùi Huyền Trì sẽ hỏi như vậy, nhưng vẫn điềm nhiên nói: “Đương nhiên là nói đúng sự thật cho bệ hạ, linh nhãn vẫn chưa trưởng thành.”
Vân Lạc Đình nghe vậy mở to hai mắt, “Meo ~?”
Mới không phải!
Hắn gạt người!
Tên chó quốc sư này lúc trước rõ ràng không phải nói như vậy!
Kiếp trước Bùi Huyền Trì đã biết bản chất đê hèn của ông ta, ông ta cất giấu bản tính ti tiện dưới vẻ ngoài của quốc sư, đương nhiên sẽ không tin lời ông ta nói.
Bùi Huyền Trì nhàn nhạt nói: “Như vậy thì……”
“Meo meo!” Vân Lạc Đình đứng lên bịt lại miệng của hắn, không cho hắn tiếp tục nói.
Tiểu hoàng tử tâm tính không thâm sâu, đừng bị tên già này lừa!
Đồng thời quay đầu hướng quốc sư nhe răng, “——MEOOOO!” Đồng thời vươn móng vuốt nóng lòng muốn cho hắn một phát.
Nếu hắn ta còn dám nói thêm một câu lừa gạt Bùi Huyền Trì nào nữa, cậu sẽ xông lên thay mặt cho Bùi Huyền Trì mà xử hắn!