Khúc Tòng Nam hơi tủi thân: “Chính tai ta nghe thấy chúng nói ra tên của ngươi, lúc chúng phát hiện người ở trong này là ta cũng rất kinh ngạc.”
Lúc Khúc Tòng Nam nói chuyện có hơi ngẩng đầu quan sát cổ của Ninh Hoàn, hắn loáng thoáng thấy được hầu kết nhô ra, tuy nhìn không rõ lắm, nhưng đúng là có thật.
Khúc Tòng Nam lại nói: “Ta thì có thể xích mích với ai được chứ? Ngày nào mà ta chẳng lượn lờ ngoài đường, ám sát lúc đấy chẳng phải tốt hơn à, sao phải khổ sở chạy đến cái chùa cổ này mà ra tay làm gì? Hơn nữa ta còn nghe nói hình như Công chúa của Đông Ốc Quốc sắp gả cho Thái tử làm trắc phi, nàng có thân phận Công chúa cao quý như thế, nói không chừng trong lòng đang không thỏa mãn với cái danh thiếp thất, mà nếu chính phi là ngươi không tồn tại nữa thì dĩ nhiên nàng có thể làm Thái tử phi được rồi.”
Ninh Hoàn cũng đang nghi ngờ, người sắp xếp vụ ám sát này vừa có thể là Hoàng đế, vừa có thể là người của Đông Ốc Quốc.
Y buông tay Khúc Tòng Nam ra: “Từ mai ngươi đừng bám theo ta nữa.”
Khúc Tòng Nam đáp lại: “Đại đạo triều thiên, ta muốn đi đâu thì sẽ đi đó, ngươi dựa vào đâu mà gán cho ta cái tội bám theo ngươi? Mà này, có phải ngày nào ngươi cũng rửa tay bằng sữa ngựa không, tại sao lại trắng đến mức phát sáng như vậy?”
Ninh Hoàn chẳng có tâm trạng để trò chuyện thêm với Khúc Tòng Nam.
Y để lại một bình thuốc: “Hai ngày bôi một lần, đừng để miệng vết thương đụng vào nước.”
Khúc Tòng Nam mở nút bình ra: “Thứ này khó ngửi quá, mà ngươi nhớ phải cẩn thận một chút, đám thích khách kia chạy trốn thành công, không chừng sẽ tiếp tục ra tay với ngươi.”
Ninh Hoàn gật đầu: “Ta biết.”
Khúc Tòng Nam đảo mắt: “Dù gì thì ta cũng coi như đã đỡ hộ ngươi một đao, ngươi không bày tỏ ý kiến gì ư, Ninh Hoàn?”
Ninh Hoàn ngẫm nghĩ một lúc: “Nếu Thái tử điện hạ có định giết ngươi lần nữa, lúc đó ta sẽ tới cứu.”
Khúc Tòng Nam chẳng biết phải nói gì nữa.
Cú đá lần ấy của Mộ Cẩm Ngọc đã khiến hắn ghi hận cả đời rồi, chẳng nhẽ đối phương còn định đá hắn nữa?
Trong phủ Thái tử hiện giờ lại là một khung cảnh khác.
Trên đường về phủ Mộ Cẩm Ngọc dính phải cơn mưa, y phục đang mặc vốn đã khá nặng, sau khi thấm nước lại càng nặng nề hơn, A Hỉ hầu hạ điện hạ cởi bộ giáp trên người xuống xong bèn nói: “Tối nay Thái tử phi không về phủ ạ, ngài ấy ở lại trên núi trai giới một hôm.”
Hôm qua Ninh Hoàn đã nói với hắn chuyện này, Mộ Cẩm Ngọc vẫn nhớ, A Hỉ lại nói tiếp: “Hôm nay mới có tin tức truyền ra từ trong cung đấy ạ, nô tài nghe nói bệ hạ vừa mời một vị đạo trưởng đến, chẳng biết là định làm gì.”
Tin này Mộ Cẩm Ngọc cũng biết, cách đây không lâu Ninh Hoàn đã từng mời vị đạo trưởng này tới phủ Thái tử bằng danh nghĩa của hắn, tác phong làm việc của y rất kín đáo gọn gàng, cuối năm ngoái đã bắt đầu thu phục được kha khá hạ nhân trong cung, dần dần phát triển thế lực của y, song mối quan hệ ở ngoài bây giờ cũng mở rộng không ít. Giữa cả hai đều không giấu giếm gì nhau, còn thường xuyên bàn bạc kế hoạch với đối phương, nên những gì Ninh Hoàn định làm hắn đều biết cả.
Mộ Cẩm Ngọc còn một đống công văn cần xử lý, hắn đi tắm một chút rồi ngồi vào bàn làm việc.
Tuy rằng đã luyện binh cả ngày ở quân doanh, song Mộ Cẩm Ngọc lại chẳng thấy mệt mỏi chút nào, chưa tới một canh giờ đã giải quyết hết công việc tồn đọng.
A Hỉ cũng đúng lúc lên tiếng: “Giờ đã không còn sớm nữa rồi, điện hạ nên đi nghỉ ngơi thôi ạ, ngày mai ngài còn phải vào triều nữa.”
Mộ Cẩm Ngọc khép lại quyển công văn cuối cùng: “Được, đến Lê Tuyết Đường đi.”
A Hỉ có lòng mà nhắc nhở hắn: “Điện hạ đã quên là Thái tử phi không có ở phủ rồi sao? Hơn nữa nơi này cách Lê Tuyết Đường cũng khá xa đấy ạ.”
Bởi vì Thái tử phi hiện đang không ở đây, nên A Hỉ mới cảm thấy điện hạ chẳng có việc gì mà phải qua đó.
Đã khá lâu rồi Mộ Cẩm Ngọc chưa ngủ trong viện của hắn, song nếu không có Ninh Hoàn, vậy thì hẳn là ngủ ở đâu cũng như nhau.
Giường của hắn lớn hơn nhiều so với chiếc đặt trong phòng Ninh Hoàn, đồ vật bày biện trong gian trong cũng đơn giản hơn, nằm lên giường thích ngủ như thế nào thì ngủ như thế ấy, chẳng cần lo lắng đạp nhầm Ninh Hoàn xuống đất.
Mộ Cẩm Ngọc cởi áo ngoài xong thì nằm xuống, tuy rằng trong phòng có đốt hương an thần, song hắn lại cứ trằn trọc mãi.
Gió đêm bắt đầu nổi lên, chúng va đập vào ô cửa sổ phát ra những âm thanh đứt quãng, trong đêm khuya tĩnh lặng như bây giờ, một chút tiếng vang nhỏ thôi cũng sẽ dễ dàng ảnh hưởng đến giấc ngủ.
Mộ Cẩm Ngọc hoàn toàn thức trắng.
Thật ra cũng không phải giấc ngủ không thoải mái, chỉ là nếu có Ninh Hoàn ở bên thì sẽ tốt hơn.
Chẳng rõ sắc trời ngoài kia đã sáng lên từ lúc nào, cả đêm Mộ Cẩm Ngọc chẳng chợp mắt được mấy, đầu óc mệt mỏi đến độ muốn vỡ ra, cũng vì thế nên trong buổi chầu sớm ngày hôm nay, hắn có hơi lơ đãng.
Dạo mấy ngày nay, Dương Thái không hôm nào không buộc tội Mộ Cẩm Ngọc, chuyện quan viên bị vạch tội thật ra cũng chẳng phải việc gì hiếm lạ, nào là tác phong, y phục cho đến diện mạo, tùy tiện lôi một cái ra để nói cũng đủ thành lý do để gán tội, chứ chưa cần phải nói đến những tội trạng thật sự.
Trong buổi chầu sáng nay, phe Nhạc Vương và phe Thái tử đã nổ ra một cuộc tranh cãi, sau khi luật thuế mới được triều đình đưa vào hoạt động hồi năm ngoái, không ít quan viên vì hiểu sai luật mà khiến gánh nặng trên vai dân chúng chỉ tăng chứ không giảm, thậm chí còn có kẻ lợi dụng chuyện này mà tham ô.
Đống sổ con cáo tội Dương Thái của Mộ Cẩm Ngọc đã dâng lên không ít, song tất cả đều như đá chìm đáy biển, bởi vốn Hoàng đế đã quyết tâm che chở vị Dương đại nhân này rồi.
Chỉ có duy nhất một tội được đưa ra ngoài ánh sáng, đó là việc Dương gia kết thông gia với Thẩm gia, song dù sao thì hôn sự cũng đã thành rồi, không thể ép phu thê người ta hòa li được, nên cuối cùng chỉ có thể nhắc nhở những quan viên khác.
Tối hôm qua Ninh Hoàn không về phủ, sang hôm nay thì phải nghẹn một bụng tức giận ở trên triều, Mộ Cẩm Ngọc cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.
Chạng vạng cùng ngày Ninh Hoàn mới trở về, sau khi tắm gội xong thì bèn qua thư phòng, lát sau lại thấy A Hỉ gõ cửa tiến vào bẩm báo: “Bẩm nương nương, Thái tử điện hạ đổ bệnh rồi ạ.”
Ninh Hoàn ngẩng đầu lên giữa một đống sách: “Cái gì?”
“Ngày hôm qua ngài ấy bị mắc mưa trên đường về, từ lúc ấy là mặt mũi đã trông không được khỏe lắm.” A Hỉ vắt óc giải thích cho Thái tử phi, “Hơn nữa hôm nay vào chầu cũng không dễ chịu, cả ngày trời điện hạ cứ âm âm u u, hiện giờ đã lên giường nằm rồi ạ.”
Ninh Hoàn buông bút xuống: “Ta qua ngay.”
Ninh Hoàn đi sang viện của Mộ Cẩm Ngọc, nơi mà y hiếm khi đặt chân tới. Vừa bước vào phòng Ninh Hoàn đã thấy người nọ đương nằm trên giường, y tiến lại gần sờ tấm chăn hắn đang đắp, có hơi ẩm, đã thế lại còn là chăn cũ, vậy mà đám hạ nhân cũng không biết đường đem đi phơi cho khô ráo.
Y ngẫm nghĩ một lúc, đám người hầu hạ Mộ Cẩm Ngọc này ㅡ Kêu bọn họ đi giết người khéo kẻ trước còn nhanh hơn kẻ sau, chứ mà bảo bọn họ nhắc nhở Mộ Cẩm Ngọc ăn cơm ngủ nghỉ, rồi còn phơi chăn thì đúng là quên nhanh hơn chữ quên.
Ninh Hoàn nhìn thoáng qua A Hỉ: “Hôm nay điện hạ ăn gì?”
A Hỉ sửng sốt: “Ăn cơm ạ.”
Mộ Cẩm Ngọc từ từ mở mắt: “Chưa ăn gì hết.”
“Khoác thêm áo ngoài rồi về bên kia với ta.” Ninh Hoàn đương xem mạch cho Mộ Cẩm Ngọc, đúng là nhịp đập hơi loạn, “Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.”
Tuy Mộ Cẩm Ngọc đã hai ngày một đêm chưa ngủ được giấc nào ra hồn, song tinh thần hắn lại chẳng uể oải chút nào.
Trên đường về Lê Tuyết Đường, Mộ Cẩm Ngọc hỏi Ninh Hoàn về tình hình ở chùa Kim Minh, y bèn kể lại cho hắn nghe, chỉ có vụ ám sát là chưa nói.
Thuốc vẫn đang đun, Ninh Hoàn đẩy nhẹ Mộ Cẩm Ngọc một cái: “Điện hạ đã thức lâu như vậy rồi, lên giường chợp mắt chút đi.”
Đột nhiên Mộ Cẩm Ngọc lại quay sang ôm vai y.
Xung quanh hai người họ đều chẳng có ai, ngọn đèn dầu được thắp vẫn đang tỏa ra ánh sáng màu vàng, Ninh Hoàn ngẩng đầu lên, ngắm nhìn đôi mắt vừa sáng ngời vừa sâu thẳm như màn đêm của Mộ Cẩm Ngọc.
Hắn nói: “Cô bị bệnh.”
Ninh Hoàn hôn lên khóe môi đối phương: “Bị bệnh thì uống thuốc.”
Cả hai cứ như gần như xa mà dán dính vào nhau, song Mộ Cẩm Ngọc lại bất chợt dập tắt ánh đèn dầu đang cháy.
Cả gian phòng lập tức rơi vào khoảng không tối mù mịt, Ninh Hoàn bị đối phương bế ngồi lên đùi, ngay giây sau y đã vội đè lại bàn tay của người nọ: “Điện hạ.”
Mộ Cẩm Ngọc cúi xuống cổ y, hôn lên nơi đó một chút: “Cô ốm rồi, em chiều cô một lần đi, cô chỉ muốn làm cái này thôi.”
Trong không gian mờ tối đen đặc, âm thanh duy nhất có thể nghe được chính là tiếng hít thở nặng nề của cả hai, mặt mũi Ninh Hoàn nhiễm đầy ráng hồng, nơi khóe mắt lại càng đỏ ửng hơn thế, môi dưới gần như đã bị hàm răng trắng tinh cắn đến độ bật máu.
Chẳng rõ đã qua bao lâu, Mộ Cẩm Ngọc chậm rãi thả lỏng tay ra, hắn ghé sát lại vành tai y mà hỏi: “Thế nào?”
Nhịp tim Ninh Hoàn vẫn đang đập rất nhanh, y từ từ duỗi ra những ngón tay mà hồi nãy đã siết chặt, sau khi lấy lại tinh thần, Ninh Hoàn bèn mò mẫm thắt lại chiếc đai lưng bị người nọ cởi ra, rồi ném một chiếc khăn tay cho hắn: “Điện hạ lau tay đi.”
Mộ Cẩm Ngọc cắn lên bả vai y cách lớp y phục: “Ninh Hoàn, có phải em xấu hổ khi phải đối mặt với cô không?”
Ninh Hoàn chỉ cảm thấy cả người cứ dính dớp như thế này thì rất khó chịu, y toan đẩy người nọ ra.
Song Mộ Cẩm Ngọc lại càng siết chặt y hơn: “Em đừng cử động, cô bị bệnh mà, chỉ muốn ôm em chút thôi.”
Điều đáng tiếc nhất chính là đèn dầu đã bị hắn thổi tắt, nên dĩ nhiên Mộ Cẩm Ngọc chẳng thể ngắm nhìn được biểu cảm của Ninh Hoàn lúc này, nhưng nếu mà hắn không tắt đèn đi, kiểu gì Ninh Hoàn cũng không cho hắn động tay động chân.
Sau khi ghì người ta vào lòng hôn hít một lúc, Mộ Cẩm Ngọc mới lại nói: “Giờ cô đang bệnh, chỉ muốn hôn từ đầu tới chân em một lần thôi, nếu em chiều ý cô, nói không chừng cô sẽ vui vẻ mà khỏe lại.”
Ninh Hoàn giơ tay đụng vào khóe môi bị đối phương cắn đau: “Thuốc đã đun xong rồi, điện hạ chờ uống thuốc đi.”
Sau khi nha hoàn bưng thuốc tới, bấy giờ đèn dầu cũng đã được đốt lại lần nữa, Mộ Cẩm Ngọc chợt phát hiện phần mứt hoa quả ăn kèm khi uống thuốc chẳng thấy đâu nữa.
Ninh Hoàn đã chỉnh lý lại y phục xộc xệch từ lâu, hoàn toàn không nhìn ra chút dấu vết nào cho thấy y vừa thất thần, Ninh Hoàn rót cho mình một ly trà rồi lên tiếng: “Điện hạ cứ uống từ từ.”
Mộ Cẩm Ngọc nếm một thìa thuốc: “Giờ cô thấy khỏe rồi, ngủ một giấc là sẽ hết bệnh.”