Diệp Lệnh Úy: “…”
Sở Nhiên đang đua xe 3D, cậu chạy mấy vòng vẫn không thấy đã.
Sở Nhiên tháo nón bảo hiểm rồi nhìn Diệp Lệnh Úy: “Chân thực quá trời, đây là trò chơi 3D chân thực nhất tôi từng chơi!”
Diệp Lệnh Úy nhìn màn hình một cái, còn phải nói? Dù sao cậu hai nhà họ Diệp cũng là kẻ thích hoạt động thể thao.
“Trần Phong Bảo và Lý Kính đâu?” Diệp Lệnh Úy nhìn quanh nhưng không thấy ai.
“Trần Phong Bảo chơi trò nấu ăn, Lý Kính mê trò giải mã số học, đang căng cả mắt mà chơi kia kìa.” Lúc Cao Lâm Hạo nói tới trò nấu ăn của Trần Phong Bảo thì không giấu nổi ánh mắt ghét bỏ.
Diệp Lệnh Úy nhìn nhân viên đang đứng bên cạnh: “Em nhớ ở đây có trò bắn súng?”
Nhân viên không ngờ Diệp Lệnh Úy lại đột nhiên hỏi mình nên nhất thời không kịp phản ứng, khi định hình lại được thì trả lời ngay lập tức: “Có có có, ở lầu ba, tôi dẫn cậu đi, đi thang máy bên này.”
Bắn súng là một trò chơi có thể chơi với máy hoặc chơi với người chơi khác. Nhân viên đưa cho Diệp Lệnh Úy một cái kính và một cây súng dùng trong trò chơi, đối diện là màn hình mô phỏng chiến trường, người chơi tự chọn chế độ chơi, nếu muốn dễ chơi thì có thể chọn bắn trái cây.
Súng đồ chơi không có đạn, chương trình tự động khóa sân bắn lại, người chơi bóp cò súng, trò chơi mô phỏng độ cao rất chân thật. Sân bắn cũng có nhiều chế độ: chế độ thiếu nhi, ví dụ như bắn trái cây, săn thú, đều là chế độ một người chơi. Còn chế độ chiến trường, chế độ huấn luyện dã chiến thì, nếu không bắn trúng mục tiêu hoàn toàn, mục tiêu sẽ công kích lại người chơi, người chơi không bị thương nhưng sẽ cảm thấy đau, đau như bị dây cột chặt vào tứ chi vậy.
Con trai đều thích chơi mấy game kích thích, Diệp Lệnh Úy cũng thế, nguyên thân cũng vậy.
Trong sách có nhắc thoáng qua, tác giả từng đề cập rằng nguyên thân bảo muốn đến chơi bắn súng, nhưng lại bị từ chối. Cậu ba của tập đoàn mà lại không có tư cách bước vào công ty nhà mình.
Nhắc đến nghe buồn cười, nhưng cười xong lại thấy thương.
Cao Lâm Hạo đang ngồi xếp bằng, người phụ trách ở lầu ba đẩy một xe ăn vặt lại. Xe ăn vặt có ba tầng, toàn là trái cây, đồ vặt, coca-cola, không thiếu thứ gì cả. Cao Lâm Hạo khui một lon coca rót vào miệng, tặc lưỡi cảm thán: “Cậu biết chơi bắn súng à?”
Sở Nhiên cũng đứng dậy ngồi cạnh Cao Lâm Hạo, “Chọn chiến trường rừng rậm, trông khó thật đó, tôi không thấy được ai…”
Kẻ địch có thể núp sau bụi rậm, cũng có thể núp trên cây, hoặc là trốn ở bất kỳ nơi nào bạn không nghĩ tới.
Màn hình hỏi người chơi có muốn kết nối với người chơi khác không.
Diệp Lệnh Úy chọn “Có”.
Nhân viên đứng bên cạnh giải thích cho Cao Lâm Hạo và Sở Nhiên: “Nếu chọn kết nối với player khác, đối thủ của cậu đều là người thật, ờm không phải, ý là người chơi khác ấy.”
“Là ghép ngẫu nhiên với người chơi khác sao?” Cao Lâm Hạo hỏi.
Nhân viên cười cười gật đầu: “Ừm, nhưng trò chơi của chúng tôi chỉ cung cấp cho không quá một trăm câu lạc bộ cao cấp và số ít khách hàng lắp đặt tại nhà, vì thế người ghép ngẫu nhiên cũng không nhiều.”
Nhưng mà nghe thú vị lắm.
Cao Lâm Hạo buông lon coca, chìa tay cầm kính lên: “Chờ chờ chờ, Diệp Lệnh Úy, dẫn theo tôi nữa.”
Sở Nhiêm bày tỏ mình cũng muốn gia nhập.
Ba người họ hợp thành một đội, trong chiến trường còn có thêm bảy người khác. Diệp Lệnh Úy liếc mắt nhìn bảng người chơi, xếp hạng đầu là player có nickname I, người ấy chơi solo, nhưng sau nickname lại có một vương miện màu vàng, biểu thị rằng người ấy là kẻ đánh đâu thắng đó trong game bắn súng này.
Nhân viên đứng lau mồ hôi ở bên cạnh, cậu chủ nhỏ lần đầu chơi game đã gặp phải xạ thủ hàng đầu trong game, vậy còn gì là trải nghiệm trò chơi nữa. Anh ta vẫy tay với chàng trai đứng bên cạnh, “Tra thông tin của vị khách này, gọi qua nói cậu ta nhường hạng nhất cho cậu chủ đi.”
Nhân viên kia: “…” Cái thứ yêu cầu không biết xấu hổ thế này, anh tự đi mà nói.
Chàng trai kia bất đắc dĩ đi gọi điện thoại, sau đó vui vẻ trở về, kề sát vào nói với quản lý: “Khách hàng bảo rằng vô cùng tình nguyện.”
Ba người đang miệt mài chơi game.
Cao Lâm Hạo trốn đông trốn tây, nếu cậu ta có thể thấy dáng vẻ hiện tại của mình bây giờ, nhất định cậu ta sẽ lấy quần đội lên ngay. Cao Lâm Hạo giơ súng lên phòng thủ, ngồi xổm trên đất ngó dáo dác: “Bên trái có người, chú ý chú ý, bên trái có người.”
Sở Nhiên: “…”
Vừa dứt lời, Cao Lâm Hạo đã ôm chân ngã ra đất: “Anh em, tôi trúng đạn rồi, nhanh lên chút đi, tôi trúng đạn rồi, nấp đi nấp đi.”
Sở Nhiên đỡ cậu ta dậy, trên màn hình có hai bóng người núp sau gốc cây, một người trong số đó có râu quai nón đang ôm chân nhăn nhó, cắn răng không dám phát ra tiếng.
Cảm giác đau của người chơi chỉ kéo dài ba giây, Cao Lâm Hạo lại nhặt súng lên, điều chỉnh góc ngắm. Chiến trường được ánh tà dương bao phủ, mọi thứ đều mông lung mù mịt, bụi cây xếp san sát nhau, lúc gió thổi còn kéo theo cả tiếng súng cách đó không xa.
Diệp Lệnh Úy trốn trên cây, cậu chọn nhân vật có tóc ngắn màu hồng nhạt, khuôn mặt đẹp đẽ. Cậu híp mắt nhìn ra xa.
Cao Lâm Hạo ngó xung quanh, lại trúng thêm phát đạn nữa, tức muốn nổ phổi: “Đù, con mẹ thằng nào cứ nhắm bố đây mà bắn thế hả, khai tên ra đây, ta sẽ giết mi!”
“Tập đoàn điện tử Nhiễm thị Thân Thành, Nhiễm Minh, đối diện là vị nào?”
Cao Lâm Hạo không ngờ đối phương lại báo tên.
Má nó vậy cậu ta phải làm sao cho đúng.
Sở Nhiên nhìn Cao Lâm Hạo, “Hạo tử, cậu là ai?”
Cao Lâm Hạo liếc Sở Nhiên, cậu ta hắng giọng: “Nhị bang chủ của bang Đầu Hổ Thân Thành đây!”
Sở Nhiên: “…”
Diệp Lệnh Úy: “…”
“Suỵt, im lặng, có người tới…” Diệp Lệnh Úy hạ thấp giọng nhắc nhở hai người bên cạnh.
Cao Lâm Hạo tắt mic, chăm chú chơi game.
Mới vừa tắt mic xong liền nghe tên họ Nhiễm kia chửi thề một tiếng, nickname hiện trên bảng của y biến thành màu xám.
Hiện giờ còn ba người bọn họ và một kẻ tên I.
Nhưng Cao Lâm Hạo lại ngồi bệt xuống đất, thở dài sâu xa: “Chúng ta là anh em đúng không?”
Sở Nhiên: “Ờ.”
Cao Lâm Hạo: “…”
Diệp Lệnh Úy nhìn Cao Lâm Hạo một cái: “Cậu muốn nói gì?”
Cao Lâm Hạo sầu lo, “Vậy nếu cuối cùng chỉ còn ba người chúng ta thì đánh kiểu gì?”
Trong mắt Sở Nhiên hiện lên nghi ngờ to: “Đương nhiên là phải đánh thế nào thì cứ đánh.”
Diệp Lệnh Úy đeo kính, cậu bắn chết 3 người, bị trúng đạn 0 lần, Sở Nhiên giết 0 người, bị ăn đạn 1 lần, Cao Lâm Hạo thì đã bị bắn thủng đầy người, nếu không có quản lý nhường cậu ta thì đã phải thua từ lâu.
Đến lúc này.
Người tên I bắn chết 8 player, bắn trúng 17 player, bị bắn 0 lần.
Lòng bàn tay Diệp Lệnh Úy đổ đầy mồ hôi, dù là game nhưng cậu vẫn không muốn thua.
“Chúng ta chơi đoán số đi, người…” Cao Lâm Hạo còn đang luyên thuyên, chưa kịp nói xong thì nickname của cậu ta đã biến thành màu xám, giọng nữ máy móc thông báo cậu ta đã chết. Cao Lâm Hạo sửng sốt, lập tức tháo kính xuống: “Chết gì mà bất ngờ vậy…”
Sở Nhiên lại càng đề phòng hơn, cậu ta trốn sau gốc cây run lẩy bẩy.
Chưa kịp run hai lần, tiếng súng lại vang lên, đạn xuyên qua thái dương nhân vật, thông báo đã chết.
Sở Nhiên: “…”
Diệp Lệnh Úy bất giác thở thật nhẹ.
Trong khu rừng im ắng chỉ có tiếng chim hót thi thoảng truyền đến, sự im lặng không kéo dài được bao lâu, Diệp Lệnh Úy đã nghe thấy tiếng xì xì của dòng điện.
Người kia mở mic.
Cổ họng Diệp Lệnh Úy khô khốc, luôn luôn sẵn sàng nổ súng, nhưng bốn phía không có một bóng người.
Người bên kia dường như còn muốn uống ngụm nước rồi mới nói.
Tiếng cốc đặt lên khay truyền tới làm trái tim run lên.
Hắn hơi hắng giọng, cuối cùng I cũng chịu nói chuyện.
“Cậu xin tôi, tôi sẽ cho cậu thắng.”
Giọng nói quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc, sợ hờ hững quen thuộc.
Cao Lâm Hạo như không cần hồi máu, nghe được giọng nói của Phí Lan, cậu ta liền hô lên đày tê tái: “Anh Lan, mày không phải người, ngay cả tao mà mày cũng giết!”
Diệp Lệnh Úy không mở mic, Phí Lan không nghe thấy tiếng bên này.
Phí Lan điều khiển nhân vật nhắm đến nam sinh có tóc màu hồng nhạt ngồi dưới gốc cây, ống ngắm phóng to lên. Phí Lan tựa như đang xuyên qua nhân vật miêu tả ra mặt, cổ, yết hầu, xương quai xanh của Diệp Lệnh Úy.
“Giỏi thật đấy, lén tôi đi chơi nữa cơ?”
Tựa như chỉ một giây sau, hắn sẽ khiến cho Diệp Lệnh Úy đổ máu ngay tại chỗ.