“Lục Quyện cậu thật sự không đi à? Dù sao ngày mai cũng được nghỉ mà, bữa nay ăn nhiều một chút cũng không sao đâu?”
Lục Quyện nhìn điện thoại, “Không đi, mấy cậu liên hoan còn kéo theo tôi làm gì? Muốn rước tôi về làm đội trưởng của đội cậu à?”
“Vậy cũng được, tôi nhường chỗ cho cậu luôn?”
“Có tiền đồ không vậy! Nói nhường thì nhường à! Không đi thì thôi! Đúng rồi, tôi nghe bảo cậu…”
Hai chữ yêu đương còn chưa bật ra khỏi miệng, Lục Quyện liền trợn mắt liếc đối phương: “Đội cậu lần này không được rồi, tuy cũng miễn cưỡng vào được bán kết nhưng cậu có muốn đi cầu nguyện để bán kết đừng gặp tụi này quá sớm không?”
Người nọ nuốt lời thô tục vào, “Tạm biệt, ngoài sàn đấu thì chúng ta là bạn bè cả, nhất định khi TVT ngã ngựa tôi đây sẽ giương cao băng rôn chúc mừng ông.”
Nói xong, mấy vị đội trưởng hùng hổ bỏ đi.
Trước khi đi còn không quên tặng cho Lục Quyện ngón tay cái.
Lục Quyện cười nhạo, cũng ném lại cho bọn họ một ngón tay cái.
Thật may nhóm người nọ rời đi ngay khi Úc Ninh đến, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không sẽ rất xấu hổ.
Nhân viên công tác dẫn Úc Ninh đến còn có việc phải làm, sau khi đảm bảo cậu đã gặp Lục Quyện thì rời đi ngay.
Lúc này trước của phòng nghỉ TVT chỉ còn lại Lục Quyện và Úc Ninh, trên hành lang cũng yên tĩnh hẳn.
Lục Quyện cúi đầu nhìn Úc Ninh, sau đó lập tức dời tầm mắt, đút đôi tay buông thõng bên hông vào túi, xoay người, “Em định đứng bên ngoài à?”
Úc Ninh sửng sốt, đưa mắt nhìn bốn phía, vẫn cam chịu theo sau Lục Quyện.
Cũng không thể ở ngoài đây lôi kéo ánh mắt của mọi người được.
Trong phòng nghỉ, Nam Bắc ngồi phịch ở trên ghế, lộ ra cái bụng tròn ủm.
Tần Kỳ vừa vỗ vỗ bụng mỡ của Nam Bắc vừa xem lại phát sóng trực tiếp, “Nhìn xem A Kiết nhà mình này, trưởng thành hơn nhiều rồi.”
“Chậc, cấm vỗ! Sắp không còn mỡ để vỗ nữa đây này!”
Hai người lo đùa giỡn, Nam Bắc đột nhiên nhận ra một có một tầm mắt rơi lên người mình, cậu chàng ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt lạnh lùng của đội trưởng đang nhìn chằm chằm bụng mình.
“Đội trưởng, anh về…” Chưa kịp dứt lời đã thấy sau lưng đội trưởng xuất hiện thêm một người nữa.
Nam Bắc nhanh như chớp với lấy áo đồng phục phủ lên bụng.
Nguy hiểm quá đi mất! Thiếu chút nữa đã bị ánh mắt của đội trưởng ám sát!
Vì đã từng gặp một lần trước đó, Úc Ninh không hề cảm thấy xa lạ, cậu chào hỏi cùng Nam Bắc và Tần Kỳ, sau đó nhìn chiếc bàn bừa bộn của họ, túi đựng thiết bị ngoại vi và hàng tá thứ tương tự chất thành đống, cậu muốn đặt hộp cơm xuống cũng không có chỗ để đặt, chỉ đành nhìn Lục Quyện bằng ánh mắt cầu cứu, “Anh Lục Quyện, cái này… để đâu bây giờ?”
Lục Quyện khựng lại, còn chưa kịp đưa tay ra, Nam Bắc đã nhanh nhảu đứng dậy nhận lấy: “Để tui để tui! Anh dâu… à Úc Ninh!”
Lục Quyện cũng không cản cậu ta, ừm một tiếng, “Tôi đưa em về.”
Úc Ninh vừa định tạm biệt, nghe Lục Quyện nói vậy thì lập tức lắc đầu, “Không cần đâu, em bắt taxi được rồi, thế em về trước…”
Chưa nói dứt câu, Lục Quyện đã quay lại nhìn cậu, trên mặt không rõ cảm xúc, “Không say xe sao?”
“Em không sợ một lát nữa sẽ mệt đến độ giống như lần trước à?”
“Lần đó chỉ là ngoài ý muốn, bình thường em rất khỏe.” Úc Ninh theo bản năng phản bác, trông thấy vẻ mặt lạnh băng của Lục Quyện thì e ngại mím môi, “Thật mà, không phải lần trước chúng ta cùng về nhà, em cũng không say xe sao?”
Úc Ninh bất giác nhắc đến chuyện này, chợt nhớ ra ở đây còn có người ngoài, hai vành tai lập tức đỏ ửng.
Nam Bắc và Tần Kỳ đồng loạt sờ mũi, trao đổi ánh mắt với nhau, biểu thị không nghe thấy gì cả.
Lục Quyện vẫn quan sát cậu, hiển nhiên là không quá tin tưởng.
Úc Ninh định nói thêm, nhưng bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, Từ Mính và Trần Kiết vừa nói chuyện vừa bước vào, theo sau còn có một cô gái.
Úc Ninh từng thấy đối phương trên sóng trực tiếp, chính là nữ bình luận viên Tinh Tinh nọ.
Cậu chỉ vừa ngẩng đầu nhìn đối phương một cái, một bóng người đột nhiên rơi xuống tầm mắt.
Lục Quyện đứng trước mặt cậu.
Lục Quyện cao hơn cậu một chút, hơn nữa vì vấn đề khung xương nên lưng và vai Lục Quyện có phần rộng hơn cậu nhiều, đứng im như vậy cũng đủ che khuất thân hình Úc Ninh, nhìn qua bả vai đối phương chỉ trông thấy nửa khuôn mặt lộ ra.
Vừa bước vào, Từ Mính cười khổ nháy mắt liên tục với Lục Quyện, âm thầm biện hộ, “Không phải anh dẫn tới đâu nhé, cô ấy khăng khăng muốn qua đây anh cũng không còn cách nào.”
Lục Quyện nhướng mi, không biết có hiểu những gì Từ Mính muốn truyền đạt hay không, hơi lùi lại một chút.
Trong nháy mắt khoảng cách giữa hắn và Úc Ninh rút ngắn không ít.
Hà Tinh là người phỏng vấn TVT mùa trước, sau khi vào phòng thì hân hoan chào hỏi nhóm Nam Bắc một hồi.
Nam Bắc và Tần Kỳ không tiện khiến cô nàng mất mặt, hòa nhã đáp lại.
“Sao hôm nay Tinh Tinh lại ghé đây thế? Muốn xin chữ ký bọn tôi hả?” Nam Bắc lén nhìn sắc mặt anh dâu nhỏ.
Cậu dám chắc anh dâu nhỏ không biết nữ bình luận viên này mê đắm đội trưởng của bọn họ như thế nào, lúc này đang mờ mịt nép sau lưng đội trưởng.
Hà Tinh cười nói: “Đương nhiên là phải xin chữ ký rồi! Tôi còn cố ý mang theo sổ tới!” Cô nàng nói, còn thật sự đưa sổ trong tay cho Nam Bắc, vô cùng thân quen, “À A Kiết, phiền cậu ký tên giúp tôi luôn nhé! Lần trước tôi phỏng vấn mọi người, đồng nghiệp của tôi ghen tị lắm! Lần này mà mang được chữ ký về chắc chắn sẽ còn ghen tị hơn!”
Cô nói, tầm mắt dính chặt lấy Lục Quyện, “Anh Lục Quyện có thể ký tên cho em không ạ?”
Giọng điệu khác hẳn với lúc nói chuyện cùng Nam Bắc.
Lục Quyện cúi đầu liếc nhìn cây bút cô đưa, không nhận lấy mà chỉ cau mày.
Hà Tinh cũng không cảm thấy ngượng ngùng, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt mong chờ.
Một lúc sau, Lục Quyện mới “À” lên một tiếng, “Cũng không phải nhà thư pháp, ký tên thì có ích lợi gì?”
Hà Tinh lúng túng thu bút lại.
Úc Ninh: “…”
Những người khác đều khổ sở nín cười.
Chờ nhóm Nam Bắc ký xong, Hà Tinh lại làm bộ tự nhiên hỏi, “Một lát nữa tổ bình luận viên bọn tôi đi ăn khuya, mọi người tham gia với bọn tôi nhé?”
“Tôi mời khách, coi như là cảm ơn vì sẵn sàng nhận lời phỏng vấn của tôi lần trước.”
Úc Ninh trốn sau lưng Lục Quyện liếc trộm Hà Tinh, Hà Tinh qua video nhìn khá đẹp, nhưng ở khoảng cách gần mới thấy cô trang điểm rất đậm, trên người nồng nặc mùi nước hoa.
Úc Ninh luôn cảm thấy mình chưa bao giờ trông mặt mà bắt hình dong, nhưng hiện tại cậu mới nhận ra cậu có thể không thích vẻ ngoài và mùi hương của một người chỉ bằng một cái liếc mắt.
Hơn nữa ai phỏng vấn chiến đội nào là do ban tổ chức sắp xếp? Có gì mà phải cảm ơn chứ?
Úc Ninh cảm thấy có chút bối rối.
Cậu vô thức rụt lại, dãn khoảng cách giữa mình và Lục Quyện, quay đầu đi không nhìn Hà Tinh nữa.
Không biết tại sao Lục Quyện lại che chắn trước mặt cậu.
Là bởi vì có người đến sao?
Dù Hà Tinh ngỏ lời mời với tất cả mọi người, nhưng tầm mắt vẫn lơ đễnh quét qua Lục Quyện, rõ là nói thế mà không phải thế.
Trái lại có vẻ Lục Quyện không muốn trò chuyện với cô nàng, thẳng thừng lấy điện thoại ra chơi.
Từ Mính lập tức lên tiếng, “Là do ban tuyên truyền sắp xếp, em nên mời họ một bữa mới phải, bọn anh thì không cần đâu, dì ở căn cứ chắc đang đợi cơm bọn anh.”
“Mọi người bình luận cả buổi cũng mệt rồi, thật sự nên bồi bổ một chút.”
Anh nói xong, sắc mặt Hà Tinh thay đổi, cô cười gượng hai tiếng, quay sang nhìn thẳng Lục Quyện. Dường như lúc này cô mới nhận ra trong phòng còn một người lạ nữa, người kia được Lục Quyện che chắn cẩn thận, chỉ có thể nhìn thấy một bên gò má non nớt.
Đôi mắt Hà Tinh sáng lên, “Đây là… người nhà của các anh sao? Em trai có muốn đi ăn khuya không nào?”
Ngay khi cô nàng thốt ra những lời này, Lục Quyện bỗng ngẩng phắt lên, vô cảm nhìn cô.
Úc Ninh: “…”
Hà Tinh chắc chỉ lớn hơn cậu vài tuổi thôi nhỉ?
Úc Ninh càng cảm thấy có lẽ mình là một người ưa đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.
Cậu rất không thích Hà Tinh.
Nam Bắc và Tần Kỳ đứng bên cạnh nín cười.
Nếu Hà Tinh mà biết đây là đối tượng của đội trưởng, chắc chắn sẽ tức sùi bọt mép.
Tự nhận bản thân lớn hơn anh dâu, còn kêu người ta là em trai nhỏ, lại khiến cô nàng thêm già dặn.
“Tôi đưa em về.” Không đợi Hà Tinh nhắc lại, Lục Quyện đột nhiên nhét điện thoại vào túi, nghiêng nửa người nắm tay Úc Ninh, chưa được cậu đồng ý mà trực tiếp kéo cậu ra ngoài.
Ngay cả một ánh mắt cũng không thèm tặng cho Hà Tinh đang tỏ ra đáng thương.
Đột nhiên bị nắm cổ tay, Úc Ninh không kịp phản ứng lại.
Mãi cho đến khi rời khỏi phòng nghỉ, Úc Ninh mới cúi đầu nhìn nơi Lục Quyện đang nắm lấy.
Lục Quyện không buông tay, cũng không dừng bước, vẫn tiếp tục nắm tay cậu đi ra ngoài.
Lục Quyện không lên tiếng, Úc Ninh cũng không tiện nói chuyện.
Không biết tại sao, cậu chợt nghĩ đến ba tiếng “Anh Lục Quyện” của Hà Tinh vừa nãy, hóa ra là do Lục Quyện yêu cầu tất cả mọi người gọi như thế.
Cậu cảm thấy Hà Tinh gọi vậy chẳng hay chút nào.
Nói chung giọng nói của cô ấy… không thuận tai.
Cũng đã khá muộn, trong hành lang gần như không có ai, khán giả bên ngoài cũng đã giải tán hết.
Có lẽ là sợ có fans chặn cửa, Lục Quyện dẫn Úc Ninh đi qua cửa VIP có bảo vệ canh gác, trực tiếp đi xuống bãi đậu xe ngầm mà người hâm mộ không vào được.
Trong bãi đậu xe không có người.
Đến khi Lục Quyện mở cửa xe, Úc Ninh mới hoàn hồn, Lục Quyện muốn tự lái xe đưa cậu về?
“Không lên xe à?” Lục Quyện gõ lên cửa sổ.
Úc Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, thấy Lục Quyện vẫn cứ thản nhiên thì đành “À” lên một tiếng, chậm rãi leo lên ngồi ở ghế phó lái.
Đây rõ ràng là xe cá nhân của Lục Quyện.
Vừa rồi Úc Ninh không để ý đến nhãn hiệu, nhưng ngay khi ngồi xuống, cậu dám khẳng định rằng giá cả của nó phải rất đắt đỏ.
Tâm tư Úc Ninh hỗn loạn, cũng kiệm lời hơn hẳn.
Lục Quyện nghiêng đầu nhìn gò má Úc Ninh gò má mấy lần, rồi lại lập tức quay đi, đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực.
Úc Ninh rất ít khi trông như thế này, trên mặt không có nụ cười, đôi mắt cụp xuống như đang âm thầm bày tỏ sự bất mãn.
Bởi vì mình cưỡng bách muốn đưa em về nhà sao?
Lục Quyện cau mày, xe phóng ra khỏi bãi đậu xe, hắn ảo não nắm lấy vô lăng, giọng điệu cứng ngắc nói: “Lần sau muốn tự ngồi xe về thì cứ về.”
Nói xong, xe tăng tốc.
Nghe Lục Quyện nói thế, Úc Ninh phục hồi tinh thần lại, khung cảnh ngoài cửa sổ lướt qua vùn vụt, một lúc sau cậu mới nhẹ nhàng nói: “Được.”
Nhất định vì ba mẹ hắn yêu cầu nên hắn mới miễn cưỡng đưa cậu về nhà.
Không khí trong xe đột nhiên trở nên im lặng.
Màn đêm vụt qua ngoài cửa sổ xe.
Tốc độ xe chỉ tăng tốc trong vẻn vẹn vài giây rồi giảm dần và từ từ ổn định.
Trong nháy mắt, Úc Ninh bỗng thấy thật ngột ngạt.
Cậu len lén liếc sang ghế lái.
Không thấy rõ sắc mặt của Lục Quyện.
Nhiều lần, Úc Ninh muốn nói rồi lại thôi.
Cậu muốn nói hắn không cần thiết phải đối xử tối với cậu chỉ vì ba mẹ hắn yêu cầu như thế.
Có lẽ là bởi vì cậu đã ở một mình quá lâu, mất đi sự ấm áp suốt một thời gian dài, cậu sợ mình sẽ quen, sau này khi cậu và Lục Quyện mỗi người một ngả thì sẽ không biết phải làm thế nào.
Thế nhưng lời nói đến bên môi, Úc Ninh lại cứng rắn nuốt xuống.
Cậu quá ích kỷ, vẫn lưu luyến thứ tình cảm tốt đẹp ấy.
Căn hộ của Úc Ninh cách địa điểm thi đấu hơi xa, phải ngồi nhiều tuyến xe buýt.
Lúc sắp về đến nhà, Lục Quyện đột nhiên dừng xe lại.
Úc Ninh nhìn những tòa nhà ngoài cửa sổ, cách nơi cậu ở không xa, có lẽ là sợ bị sinh viên đại học gần đây nhìn thấy.
Dù sao khu vực cậu sinh sống có rất nhiều sinh viên.
Hai từ “cảm ơn…” mắc kẹt trong cổ họng cậu.
Úc Ninh lại nhớ đến cách gọi Lục Quyện của Hà Tinh, dứt khoát nuốt xuống, “Em tự đi bộ về.”
Giọng cậu hơi trầm xuống.
Nói xong, Úc Ninh mở cửa xe.
Nhưng cửa vẫn còn khóa.
Cậu đành phải nhắc nhở Lục Quyện: “Chưa mở khóa.”
Lục Quyện ảo não nắm chặt vô lăng, nghe Úc Ninh nói thế, lông mày càng nhíu chặt hơn: “Tôi không cho em xuống xe.”
Nói xong hắn đột nhiên nghiêng người về phía Úc Ninh.
Khoảng cách bỗng nhiên gần sát, Úc Ninh theo bản năng rụt lại.
Lục Quyện dường như không chú ý đến động tác nhỏ của cậu, trái lại mở hộc đựng đồ trước mặt cậu.
Bên trong toàn là đồ ăn vặt.
Lục Quyện không ngẩng đầu, chỉ lo nhét hết đống đồ ăn vặt vào lòng Úc Ninh.
Nhồi nhét xong, Lục Quyện lại ngồi ngay ngắn, vẻ mặt rối rắm nhìn Úc Ninh, cân nhắc từ ngữ trong đầu thật kĩ rồi mới chần chờ hỏi: “Em còn giận sao?”
Úc Ninh mờ mịt, “Em không giận.”
Tại sao cậu phải giận cơ?
Bộ nhìn cậu giống người dễ nổi nóng như vậy sao?
Lục Quyện nhíu mày, vẻ mặt căng thẳng nhìn cậu, không biết có tin lời cậu nói hay không, một lúc sau mới thốt ra một chữ: “Được.”
Nói xong lại bắt đầu nổ máy.