Tạ Lâm quá xuất sắc. Y gần như hoàn hảo trong mắt mọi người, ban đầu Đường Cửu rủ Tạ Lâm chơi chung với mình cũng hay thấy tội lỗi, sợ mình sẽ làm hư Tạ Lâm, dần dà thấy thành tích của Tạ Lâm không bị ảnh hưởng mới yên tâm.
Vì thế “ngấp nghé” Tạ Lâm là điều Đường Cửu chưa bao giờ nghĩ tới.
Tuy Đường Cửu hồn nhiên vô tư nhưng chuyện cần hiểu đều hiểu, chính vì biết rõ con đường mình đi khó khăn đến mức nào nên hắn mới không dám kéo Tạ Lâm theo cùng.
Mặc dù thỉnh thoảng hắn sẽ âm thầm thèm thuồng khuôn mặt đẹp trai của Tạ Lâm, sẽ sa vào sự ôn nhu cưng chiều của Tạ Lâm, sẽ mơ màng nghĩ nếu mai sau tìm được bạn trai như Tạ Lâm thì cuộc đời này viên mãn biết mấy…… Nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi.
Thậm chí còn nghiêm khắc cảnh cáo mình không được nảy sinh ý nghĩ bậy bạ với huynh đệ tốt này.
“…… Vậy tớ thật sự phải cám, ơn, cậu, rồi.” Ánh mắt Tạ Lâm như chỉ hận không thể gỡ đầu Đường Cửu ra xem rốt cuộc bên trong chứa cái gì, Đường Cửu bị ánh mắt của y dọa sợ nên rụt cổ ủy khuất nói: “Làm sao tớ biết cậu cong sớm hơn cả tớ nữa chứ! Tớ chỉ sợ làm hư cậu thôi mà……”
“Tớ bị cậu làm hư rồi.” Tạ Lâm đưa tay nắm cằm hắn, “Giờ tớ đã cong không thẳng lại được nữa, cậu có chịu trách nhiệm không thì bảo?”
Cả khuôn mặt Đường Cửu xoắn xuýt nhăn lại. Hắn thật sự rất đẹp, không chỉ thanh tú mà còn toát ra sức sống tràn đầy, nhất là đôi mắt to tròn linh động, dù đang bối rối nhăn mặt thì vẫn đáng yêu cực kỳ.
“Cậu cho tớ chút thời gian suy nghĩ được không?”
Huynh đệ hai mươi năm đột nhiên đòi làm bạn trai mình, Đường Cửu nhất thời vừa lúng túng vừa hoang mang nên không dám gật bừa. Nhưng nếu nói hắn hoàn toàn chẳng có ý gì với Tạ Lâm thì…… hình như cũng không đúng lắm.
Hắn đã làm khổ Tạ Lâm nhiều rồi nên tuyệt đối không thể để y đau lòng thêm nữa, dù muốn chịu trách nhiệm với Tạ Lâm thì trước hết cũng phải nghĩ kỹ rồi mới trả lời chắc chắn được.
“Cho tớ ba ngày nhé……” Đường Cửu nói xong sực nhớ người ta đã chờ rất nhiều năm nên vội sửa lại, “Không cần ba ngày, một ngày thôi! Cho tớ một ngày được không?”
Nhìn vào đôi mắt tràn ngập áy náy của hắn, tim Tạ Lâm đã sớm mềm nhũn.
“Ba ngày đi.” Y vuốt tóc Đường Cửu, “Không vội, cậu cứ từ từ mà nghĩ.”
“Còn nữa, không cần áy náy vì tớ. Thích ai là quyền tự do của cậu, dù cậu trả lời thế nào…… tớ cũng chấp nhận hết.”
——
Đường Cửu sắp bứt trụi tóc mình rồi.
Hắn trầm tư mặc tưởng nửa ngày nhưng càng nghĩ càng rối, cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nên lấy điện thoại ra gọi một cú, quyết định cầu cứu người khác.
Một tiếng sau, trong quán cà phê ở trung tâm thành phố, Đường Cửu và Hướng Vi gặp nhau.
Đường Cửu quen biết rất rộng, ngoài các huynh đệ còn có mấy cô bạn thân thiết từ nhỏ đến lớn, Hướng Vi là một trong số đó.
Cô nàng xinh đẹp kiêu sa như nữ hoàng tháo kính râm ngồi dựa vào ghế, ưu nhã bắt chéo đôi chân thon dài rồi ung dung nhìn hắn: “Vội vàng gọi tớ ra đây làm gì thế?”
Đường Cửu ngồi thẳng lưng nghiêm túc nói: “Tạ Lâm tỏ tình với tớ rồi.”
Hướng Vi: “……”
Một giây sau cô thả xuống hai chân gác lên nhau rồi chồm tới phía trước, vẻ mặt vốn hờ hững đột nhiên háo hức hẳn lên, vừa kích động vừa mừng rỡ nói: “Con rùa ngàn năm rốt cuộc lột xác rồi à!?”
“Nói gì vậy? Ai là rùa chứ?” Đường Cửu bất mãn trừng mắt, sau đó lập tức nhận ra điều gì, “…… Khoan đã, sao cậu biết cậu ấy thích tớ!?”
“Nói thế nào nhỉ, tóm lại ai có mắt cũng biết mà.” Hướng Vi nhìn hắn, “À, trừ cậu ra.”
Đường Cửu ngu ngơ.
“Cửu Cửu, chỗ nào của cậu cũng tốt cả, chỉ có chỗ này hơi ngốc thôi.” Hướng Vi thương tiếc sờ đầu hắn, “Họ Tạ kia cưng chiều cậu lên tận trời, bao năm nay cũng chẳng có trai gái gì, nếu không phải cậu ấy thích cậu thì chỉ có hai khả năng.”
Đường Cửu hồi hộp nhìn cô.
“Một là cậu ấy thật ra là robot, từ nhỏ đã bị nhà cậu mua về làm bảo mẫu cho cậu.” Hướng Vi nói tỉnh bơ, “Hai là cậu ấy bị bất lực.”
Đường Cửu: “……”
Đường Cửu: “Cậu đáng tin cậy một chút được không hả!?”
“Bạn thân mến ơi, tớ đáng tin cậy lắm rồi đó.” Hướng Vi chân thành nói, “Tình huynh đệ trong sáng tớ từng thấy nhiều rồi nhưng chưa bao giờ thấy ai nâng huynh đệ trong lòng bàn tay để che chở như Tạ Lâm cả. Nếu nói cậu ấy không có tâm tư khác với cậu thì chỉ có quỷ mới tin.”
“Vậy sao cậu không nói tớ biết?”
“Tớ dám sao!” Đôi mắt đẹp của Hướng Vi trợn to, “Tạ Lâm xem cậu như tâm can bảo bối, chính cậu ấy còn không dám tỏ tình, nếu tớ lắm miệng làm hỏng chuyện thì không bị cậu ấy xé xác mới lạ đó!”
Đường Cửu nghĩ cũng có lý.
Vậy ra hắn ngốc thật sao!?
Thấy hắn ỉu xìu nằm ườn ra bàn như bánh bao nhúng nước, Hướng Vi lập tức duỗi móng tay nhọn chọc hắn: “Mau nói chuyện chính đi, Tạ Lâm tỏ tình xong thì sao? Cậu ngốc quá nghĩ mãi không ra nên mới cầu cứu tớ đúng không?”
“Biết còn hỏi.” Đường Cửu ai oán nhìn cô, “Tớ muốn suy nghĩ một ngày nhưng nghĩ hoài vẫn không rõ.”
Hướng Vi trầm tư: “Vậy tớ thử đưa ra giả thiết cho cậu nhé. Chúng ta đều biết cậu có thể chất thần kỳ chuyên gặp tra nam, nếu giờ có một người vừa thâm tình vừa đẹp trai chờ cậu phía trước, anh ta sẽ đối tốt với cậu cả đời, cho cậu tình yêu và hạnh phúc mà cậu muốn nhưng điều kiện tiên quyết là cậu phải tuyệt giao với Tạ Lâm, vĩnh viễn không được gặp Mr. Krabs nhà cậu nữa thì cậu sẽ chọn ai?”
“Cái này còn phải hỏi sao, đương nhiên là chọn Tạ Lâm rồi!” Đường Cửu lập tức ngồi thẳng dậy nói ngay chẳng chút do dự.
Nói xong suy nghĩ của hắn đột nhiên rẽ ngoặt, tự mình đưa ra giả thiết.
Nếu chân mệnh thiên tử hắn gặp trong khi làm nhiệm vụ ở các thế giới không phải Tạ Lâm mà là người khác thì hắn sẽ lựa chọn thế nào?
Đường Cửu tưởng câu hỏi này rất khó nhưng hắn vẫn đưa ra đáp án nhanh như ban đầu.
—— Hắn cần Tạ Lâm.
Thật ra đây là một câu hỏi chẳng cần suy nghĩ vì hắn không thể chấp nhận được đáp án không có Tạ Lâm.
Thậm chí hắn còn không dám tưởng tượng đời mình sẽ ra sao nếu thiếu vắng Tạ Lâm.
“Được, vậy sang giả thiết thứ hai.” Giọng Hướng Vi kéo suy nghĩ bay xa của hắn về lại, “Cậu thử tưởng tượng Tạ Lâm giống như tổng tài bá đạo trong phim đè cậu vào tường hôn đi, có thấy phản cảm không?”
Đường Cửu sững sờ, mặt lập tức đỏ lên.
Không cần tưởng tượng đâu…… Cảnh này vừa xảy ra cách đây không lâu, hắn còn nhớ rõ lắm……
Hướng Vi thấy vẻ mặt này của hắn cũng đoán được phần nào nên hít sâu một hơi: “Chắc không phải hai cậu hôn nhau rồi đấy chứ!”
Đường Cửu rũ mắt lảng tránh.
“Khá lắm!” Hướng Vi sửng sốt. Cô đúng là xem thường họ Tạ kia rồi! Uống lộn thuốc hay sao mà bạo dạn thế!
“Vậy,” Hướng Vi lập tức hỏi, “Cậu thấy sao? Ghê tởm không?”
Đường Cửu gạt phắt đi: “Sao lại thế được!”
Mặc dù lúc ấy quá kinh ngạc nên không để ý cảm nhận khác nhưng chắc chắn hắn không hề thấy ghê tởm!
“Tốt, sang giả thiết thứ ba.” Hướng Vi lộ ra nụ cười không mấy thục nữ, “Thử tưởng tượng nếu tiếp xúc thân mật hơn với Mr. Krabs nhà cậu thì sao? Ví dụ như sờ eo này, sờ đùi này, lột đồ này, lăn giường này ——”
Đường Cửu: “……”
Thôi thôi thôi đừng nói nữa trong đầu có hình tượng rồi đây này!!
Nhìn mặt và cổ Đường Cửu đỏ bừng, Hướng Vi nhún vai: “Xem ra không cần giả thiết nữa đâu nhỉ. Cửu Cửu ngốc, cậu vẫn chưa rõ hay sao?”
Đường Cửu ngồi im một lát rồi đột nhiên đứng phắt dậy.
“Hôm nào mời cậu ăn cơm nhé.” Hắn co cẳng lao ra ngoài, “Tớ đi trước đây!”
Hắn chạy về khách sạn, trở lại căn phòng lúc nãy. Tạ Lâm vẫn còn ở đó, thấy hắn về nhanh như vậy cũng tỏ vẻ bất ngờ: “Sao rồi?”
Đường Cửu đóng cửa lại, vì chạy nhanh quá nên tim hắn đập như sấm, thở hổn hển hồi lâu mới bình tĩnh lại. Tạ Lâm buồn cười rót cho hắn ly nước rồi nhìn hắn uống từng hớp: “Chẳng phải cậu nói muốn tìm chỗ nào yên tĩnh suy nghĩ thật kỹ à?”
Đường Cửu thở hắt ra một hơi rồi ngước mắt nhìn thẳng vào y: “Tớ nghĩ kỹ rồi.”
Tạ Lâm đang cầm ly nước chợt khựng lại, ngón tay không tự chủ siết chặt, mu bàn tay trên thành ly trở nên trắng bệch.
…… Nhanh vậy sao?
Đã nghĩ thông suốt hay là……
Y đặt chiếc ly rỗng lên bàn, hai tay buông thõng bên người vô thức nắm lại thành quyền.
Ngón tay đã biến thành băng lạnh.
Nhưng chỉ tích tắc sau một bàn tay khác đã luồn vào lòng bàn tay y sưởi ấm như mặt trời nhỏ.
Tim Tạ Lâm hẫng đi một nhịp, y ngẩng lên đối diện với ánh mắt Đường Cửu.
Lúc này Đường Cửu cũng khẩn trương muốn chết.
Lúc tỏ tình nên nói gì bây giờ?
Cũng nói “Tớ thích cậu” thì có nhạt nhẽo quá không?
Hừm, biết vậy hắn tra Baidu cho rồi!!
Hắn ấp úng nửa ngày, khuôn mặt đỏ bừng, làm thế nào cũng nghĩ không ra câu tỏ tình hay nhất nên chỉ biết vụng về hỏi:
“Tạ Lâm.”
“Cậu có muốn hôn răng nanh của tớ không?”