Nhân viên lễ tân của công ty nhìn Lý Tư Niên đi vào, không thể tin được mà nhìn nhìn đồng hồ, sau đó nhìn anh, lại cúi đầu xem đồng hồ, xác nhận đúng là vị đại thiếu gia tham công tiếc việc này 9 giờ 40 mới đến công ty, nháy mắt sững sờ há to miệng.
Nhân viên lập tức vội vàng cầm di động gửi một tin nhắn trong group chat mật.
【Báo!!! Mặt trời mọc từ đằng Tây!! Phó tổng giám đốc Lý thế mà 9 giờ 40 mới mò đến công ty!! 】
Tin nhắn vừa gửi, lập tức có người trả lời.
【Gì!? Phó tổng giám đốc Lý? Có phải là phó tổng giám đốc Lý mà tui đang nghĩ tới không? 】
【Công ty chúng ta ngoài phó tổng giám đốc Lý Tư Niên còn có phó tổng nào khác sao, chắc chắn là ổng á. 】
【Cuồng Công Tác thế mà cũng đi làm trễ? Nhưng mà đến muộn như vậy, chủ tịch Lý chắc sẽ tức giận nhỉ? 】
【Ừa có, buổi sáng có cuộc họp, Chủ tịch Lý đợi ảnh hai mươi phút không thấy người đâu, trợ lý Trần gọi điện thoại ảnh cũng không nhận, chỉ đành phải bắt đầu cuộc họp ngay, nghe nói lúc không có ai ở đó Chủ tịch Lý hất nguyên cái bàn lên luôn. 】
【Uầyy, làm phú nhị đại cũng không dễ dàng, cậu xem Lý phó tổng mỗi ngày bán mạng như vậy, cuối cùng cổ phần của Lý gia không biết vào tay Lý phó tổng được bao nhiêu.】
【Đúng đúng, hiểu mà hiểu mà. 】
Lý Tư Niên trước tiên đến văn phòng đặt đồ ăn trưa xuống, sau đó mới chậm rì rì mà xem lịch trình làm việc của ngày hôm nay.
9 giờ 10, họp.
Lý Tư Niên: “……”
Haizz, thật kích thích, ngày đầu tiên đi trễ liền bỏ lỡ cuộc họp quan trọng của công ty.
Lý Tư Niên cầm tài liệu đi vào phòng họp, lúc anh đến hai bên bàn dài đã ngồi đầy người.
Hội nghị đang tiến hành, một người phụ nữ trẻ tuổi mặc vest đang nói không ngừng dưới máy chiếu.
Nghe được ở của có tiếng động, mọi người đồng thời quay đầu lại nhìn Lý Tư Niên đang đứng trước cửa.
Lý Tư Niên không hề xấu hổ vì đến muộn, anh cười nhẹ nhàng, nói xin lỗi sau đó đi tới chỗ trống duy nhất không có ai ngồi.
Vị trí của anh bên cạnh Lý Thành, đoạn đường anh đi từ cửa đến chỗ ngồi, Lý Thành tức giận trừng mắt nhìn anh chằm chằm, tròng mắt mở to muốn rớt ra ngoài.
Lý Tư Niên thờ ơ, sau khi ngồi xuống, anh thong thả ung dung mở bình giữ ấm đựng trà sơn tra với cẩu kỷ ra, từ từ nhấp một ngụm trà, sau đó mới mở folder.
Lý Thành: “……”
Sao tự nhiên ông lại có cảm giác con trai mình như ông chú đã quá tuổi 50.
Lý Tư Niên tùy ý nhìn lướt qua tài liệu, ngẩng đầu lên thấy mọi người vẫn đang ngơ ngác nhìn mình, anh nhắc nhở: “Mọi người cứ tiếp tục đi.”
Âm thanh vang lên khiến mọi người định thần lại, đè xuống nghi hoặc trong lòng tiếp tục cúi đầu xem tài liệu, nữ nhân viên cũng bắt đầu tiếp tục bài thuyết trình lúc nãy vẫn nói chưa xong.
Nếu là trước đây, Lý Tư Niên nhất định sẽ nghiêm túc ghi chép lại biên bản cuộc họp và tiến hành phân tích kỹ càng.
Nhưng mà hiện tại……
Anh cảm thấy tất cả mọi thứ thật nhàm chán, chán đến mức buồn ngủ, nhưng ngủ thì quá lộ liễu, vì thế anh lặng lẽ lôi di động ra lướt Weibo.
Hóng drama zui hơn.
Đứng đầu hot search của Weibo là tin tức kinh doanh, chính xác hơn mà nói là tin đồn của giới nhà giàu.
Xí nghiệp hàng đầu ở Hải Thành Khương thị đã tìm được vị tiểu thiếu gia lưu lạc bên ngoài, vị tiểu thiếu gia này là do con gái của chủ tịch tập đoàn Khương thị Khương Thành Ân sinh ra. Nghe nói khi xưa Khương tiểu thư từng cùng với người yêu đưa nhau đi trốn, không ngờ gặp phải tên cặn bã bị lừa gạt biến thành người thứ ba, sau sinh bệnh mà chết ở bên ngoài, con của cô cũng trở thành con ngoài giá thú, ăn nhờ ở đậu, gần đây mới được Khương gia tìm về.
Chu choa, dưa này ngon quá.
Ân oán hào môn quả nhiên so phim truyền hình còn xuất sắc hơn.
Lý Tư Niên thích thú hít drama xong, buông di động ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện mọi người tiếp tục nhìn chằm chằm mình.
Anh chớp chớp mắt: “Có chuyện gì sao?”
Trợ lý Trần ho nhẹ một tiếng: “Ừm, phó tổng, ngài đối với phương án này có ý kiến gì không?”
Lý Tư Niên quay đầu nhìn thoáng qua ppt, hơi mỉm cười. “Không ý kiến, tôi thấy tốt lắm rồi.”
Không chỉ phương án này mà các phương án sau khi được hỏi Lý Tư Niên đều trả lời cùng một câu.
“Không ý kiến, tôi thấy tốt lắm rồi.”
Lý Thành ngồi bên cạnh tức giận đến mức sắc mặt biến thành màu gan heo.
Cuộc họp 11 giờ rưỡi kết thúc, Lý Tư Niên theo mọi người cùng nhau rời đi.
Đến giờ ăn cơm rồi, họp nguyên một buổi sáng thiệt là đói mà, mình phải đi ăn trưa. Nhưng còn chưa đi được hai bước, Lý Tư Niên nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh đè nén lửa giận của Lý Thành.
“Lý Tư Niên! Cậu lại đây cho tôi!”
(Ở công ty nên mình để xưng hô “tôi – cậu” nhé.)
Lý Tư Niên dừng bước, quay đầu lại nhìn ông: “Đi đâu cơ?”
Lý Thành nghẹn một trận, càng tức giận hơn: “Còn đi chỗ nào? Đến văn phòng tôi ngay!”
“Không đi được.” Lý Tư Niên giơ tay nhìn thời gian: “Sắp 12 giờ rồi, đang là giờ nghỉ trưa, tôi muốn ăn cơm trước, chuyện công việc không thể chờ cơm nước xong lại nói sao?”
“Vừa lúc tâm trạng ngài thoạt nhìn cũng không tốt lắm, chờ ăn xong cơm trưa ngài hết giận chúng ta bàn lại đi, đừng làm việc theo cảm xúc.”
Nói xong, Lý Tư Niên xoay người đi về phía văn phòng, vui vẻ chạy đến hộp cơm trưa của mình.
Lý Thành nhìn theo bóng lưng anh rời đi, đôi mắt đen kịt.
Hết chương 3