Cậu định dùng ‘Nhàn Thính Thanh’ để gian lận, nhưng sau khi trót lọt một lần, Liễu chưởng viện đặt Mãn Đinh Châu làm một đôi hoa tai để chặn Tương văn ‘Nhàn Thính Thanh’, mỗi lần tới ngày thi là đeo lên cho Yến Linh.
Trong lần đầu tiên đeo đôi hoa tai đó, Yến Linh hết đường gian lận không làm đúng một câu nào, vì thế bị phạt chép sách muốn què cái tay.
Hề Tuyệt tâm cao khí ngạo, không đời nào chịu chấp nhận bị tụt sau mông người khác, nhưng lại không muốn người khác biết bản thân nỗ lực, cộng thêm cái nết chảnh chọe khó ưa, vì thế sau mỗi lần thức trắng đêm học bài để thi đứng đầu bảng, cậu ta lại tỏ thái độ: “Xời, dăm ba cái đề, ta làm bừa là có thể đứng hạng nhất, sao hả? Chẳng lẽ các ngươi không thể?”
Làm người khác giận đến mức nghiến răng ken két, càng thêm xa lánh cậu ta.
Bốn năm học tập ở Thiên Diễn học cung mới chớp mắt một cái mà đã trôi qua, mọi người dần nhổ giò cao lên thành những thiếu niên khôi ngô tuấn tú.
—Trừ Yến Linh.
Bốn năm qua tu vi của Yến Linh cùng lắm chỉ đạt được Kim đan, nhưng cơ thể lại không cao lên bao nhiêu, mặc dù nhỏ hơn người khác tận hai tuổi nhưng lại thấp hơn người ta một cái đầu, mỗi khi nói chuyện phải ngửa đầu mới được.
Trong Tàng thư các, Yến Linh mười bốn tuổi với thân hình gầy gò, mặt bánh bao cũng nhỏ lại nhưng vẫn có chút thịt, trông trắng trẻo xinh đẹp, người của Chư Hành Trai mỗi lần gặp cậu đều muốn nựng mấy phát.
Yến Linh đang nhón chân lấy sách trên kệ cao nhất, nhưng thử mấy lần đều không lấy được, đang tức giận thì bỗng có một bàn tay với lên cao lấy cuộn giấy hơi phủ bụi xuống.
Yến Linh vừa nhìn liền xanh mặt, còn tưởng lại phải chịu cảnh bị ‘vỗ đầu’ đầy nhục nhã, nhưng quay sang lại thấy người đó là Phục Man.
Bất giác tiếng pháo nổ đùng đùng điếc cả tai.
Phục Man đưa cuộn giấy cho cậu, cười nói: “Còn muốn lấy gì nữa không?”
Yến Linh thở phào một hơi, nhận lấy cuộn giấy rồi lắc đầu nói: “Lấy cái này thôi, ta muốn xem thử một chút.”
Dù sao âm thanh của cuộn giấy này không giống với những cuộn giấy hay quyển sách khác.
Nhưng khi Yến Linh vội mở ra xem lướt qua, hai hàng lông mày không khỏi xoắn lại.
“Mớ lộn xộn gì thế này? Xem chẳng hiểu một chữ nào.”
Phục Man cũng đang tìm sách, nghe vậy chồm tới ngó thử, nói: “À, đây là một thuật pháp, có thể thay đổi trí nhớ… Ừm, tên của nó ghi ở đây hình như bị lem rồi, nhìn không ra. Ngươi muốn học?”
“Thay đổi trí nhớ?” Yến Linh tò mò hỏi: “Là thuật pháp cấp Linh?”
“Ừ, rất khó học.”
Yến Linh hỏi thử: “Ta có thể thay đổi trí nhớ về chuyện ta rất lùn của người khác không?”
“À, cái đó thì không thể.” Phục Man nhịn cười nói: “Không thể thay đổi sự thật rành rành trước mắt được.”
Yến Linh hơi không vui, ỉu xìu nói: “Vậy ta có thể thay đổi trí nhớ của mình, để ta không còn cố chấp chuyện cao thấp được không?”
Phục Man chưa từng nghiên cứu thuật pháp này, nhận lấy cuộn giấy nghiền ngẫm: “Trong đây hình như không viết, nếu không ngươi cứ thử một lần xem sao?”
Yến Linh nhăn mặt nhìn đống chữ lộn xộn tối nghĩa trên giấy, nói: “Ta sao học nổi thuật pháp cấp Linh chứ, hay là ngươi học rồi nói cho ta, nếu có ích ta sẽ cố gắng học nó?”.
Phục Man cũng rất hứng thú với thuật pháp cấp Linh, cũng là lần đầu tiên biết trong Tàng thư các lại có cuộn giấy này, nghe vậy vui vẻ gật đầu: “Được.”
Yến Linh ôm chồng sách cần đọc lên rồi dung dẻ rời khỏi Tàng thư các.
Bên ngoài đang đổ tuyết, không biết Yến Linh có tin vào câu tục ngữ ‘Che dù trong nhà sẽ không cao’ hay không, cậu mang theo ước mơ cao lớn cháy bỏng để đầu trần ra ngoài, ôm chồng sách chạy ù một hơi từ Tàng thư các về đến trai xá của mình..
Trên đường đi có tạt ngang qua đài tỉ thí, Phong Duật và Liễu Trường Hành đang so tài với đám nhóc bên Ly Tương Trai.
Yến Linh đang rảnh nên nán lại nhìn một chút, đột nhiên chạm phải một đôi mắt xinh đẹp.
Một thiếu niên kém khoảng mấy tháng tuổi đang chăm chú nhìn Yến Linh, đồng tử của cậu ta giống như không động đậy, một hồi lâu sau cậu ta mới bừng tỉnh đi tới.
Bầu trời rơi đầy bông tuyết, Tiểu Yến Linh mảnh khảnh khoác lên mình bộ áo màu đen trông càng cao gầy hơn, áo quần giản dị không che nổi vẻ mặt vui vẻ bừng sáng của cậu, dung mạo của cậu tựa tranh vẽ, lúc đứng yên tĩnh một chỗ chẳng khác gì một bức họa tuyệt sắc..
Ứng Trác nhìn mà mê đắm, thấy Yến Linh đứng đầu trần dưới tuyết liền dùng tơ nhện bện thành một cái dù rồi bước nhanh tới muốn che tuyết cho cậu.
Yến Linh nhíu mày lùi ra sau nửa bước, nói: “Ngươi là ai?”
Ứng Trác tằng hắng một tiếng, có vẻ hơi ngượng ngùng nói nhỏ: “Ly Tương Trai, Ứng Trác.”
“À.” Yến Linh lại hỏi: “Tại sao lại che dù cho ta?”
Ứng Trác vội nói: “Sư huynh không mang dù, trời lại đổ tuyết lớn, để ta đưa sư huynh về Chư Hành Trai.”
Yến Linh nhìn ra Ứng Trác là đang lấy lòng, nhíu mày nói: “Ta mới không cần che dù, cũng không cần ngươi đưa về.”
Tự dưng ở đâu nhảy ra gọi sư huynh ngọt xớt, còn biết cậu là người của Chư Hành Trai, quá mức kỳ lạ.
Cậu rất không thích.
Ứng Trác định tiếp tục lấy lòng, Yến Linh bỗng hô lên: “Thịnh Tiêu!”
Có một bóng người mặc áo trắng đang cầm dù đứng cách đó không xa, nhìn thấy Yến Linh liền nâng dù lên, lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ nhã nhặn.
Thịnh Tiêu mỉm cười vẫy tay với cậu.
Mới nãy Yến Linh còn nghĩ ‘che dù sẽ lùn’ vậy mà bây giờ liền hí hửng ôm sách lon ton chạy tới, giống như chim non sà vào dưới tán dù của Thịnh Tiêu, ngửa đầu mỉm cười với cậu.
Ứng Trác nhíu mày nhìn hai người họ sánh vai nhau đi xa dần, mầm giống còn chưa nảy chồi đã bị bóp ch.ết trong trứng nước.
Thịnh Tiêu một tay cầm dù một tay bấm pháp quyết hòa tan tuyết trên người Yến Linh, nói: “Đến Tàng thư các?”
“Ưm ưm!” Yến Linh bị dính tuyết cả người nhưng sách trong lòng lại sạch sẽ, cậu vui vẻ nói: “Lại tìm thêm một chồng sách thuốc về đọc, muốn thử xem có thể chữa khỏi chân cho Ngọc Độ không.”
Thịnh Tiêu tiện tay vén lọn tóc rối ra sau tai cho Yến Linh, nghe vậy khẽ nhíu mày: “Uyển phu nhân đã nói chân của Ngọc Độ không có cách nào chữa khỏi mà?”
“Đúng vậy.” Yến Linh nói: “Nhưng ta muốn thử xem sao, biết đâu có thể chữa khỏi.”
Thịnh Tiêu hơi ngạc nhiên.
Nếu là người khác mà nghe Uyển phu nhân có y thuật tài giỏi bậc nhất Thập Tam Châu kết luận không thuốc chữa trị, chắc chắn đành phải từ bỏ, sẽ không tốn công đi mày mò thử nghiệm làm gì, nhưng Yến Linh luôn giàu lòng tò mò và ham học hỏi, không vì Uyển phu nhân nói không được mà mất niềm tin.
Thịnh Tiêu nhìn Yến Linh vô cùng chăm chú, bỗng đưa tay xoa đầu cậu.
Yến Linh không hiểu nhìn Thịnh Tiêu.
Thịnh Tiêu nói: “…Có bông tuyết.”
Mặc dù có kết giới che chắn bông tuyết nhưng Yến Linh lại không hiểu tại sao có bông tuyết dính trên đầu mình, mà cậu cũng không hỏi nhiều, gật đầu nói: “Thêm một năm nữa là chúng ta tốt nghiệp rồi, về sau ca muốn làm gì?”
Thịnh Tiêu từ từ rời mắt khỏi khuôn mặt của Yến Linh, bình thản nói: “Có thể sẽ đến Giải Trĩ Tông.”
Yến Linh bĩu môi: “Lại là cha ca bắt ca đi?”
“Cũng không phải.” Thịnh Tiêu cười nói: “Liễu chưởng viện nói Tương văn của ta thích hợp đến Giải Trĩ Tông, chắc chắn sẽ rất có thành tựu.”.
Lúc này Yến Linh mới giãn mày ra.
“Còn đệ thì sao?” Thịnh Tiêu hỏi.
Yến Linh nói vẻ đương nhiên: “Ta sao, dĩ nhiên là theo cha mẹ về nhà.”
Thịnh Tiêu dừng chân lại, nói: “Quay về Yến Ôn Sơn?”
“Đúng vậy.” Yến Linh lười biếng ngáp một cái, tùy ý nói: “Cha mẹ ta nói sau khi ta học xong ở Thiên Diễn học cung sẽ trở về Yến Ôn Sơn tiếp tục cuộc sống ẩn cư, từ nay về sau có lẽ sẽ không đến Trung Châu nữa.”
Thịnh Tiêu rũ mắt nhìn bông tuyết rơi lả tả trên nền đất, không hiểu sao lặp lại lời nói của Yến Linh.
“Không đến Trung Châu nữa…”
Yến Linh thấy Thịnh Tiêu đứng sựng tại chỗ không đi tiếp, nghi ngờ hỏi: “Thịnh Tiêu, ca sao thế?”
Thịnh Tiêu ngẩng đầu lên cười khẽ, dịu dàng nói: “Không có gì, đi thôi.”
===Hết phiên ngoại 20===