Hề Tương Lan nói xong càng thấy mất mặt hơn, ổn định lại cảm xúc rồi bước nhanh đi gặp tiên quân đã thắp năm mươi ngàn đèn mây cho mình.
Thịnh Tiêu vô cảm nhìn Hề Tương Lan rời đi, giơ tay vuốt nhẹ bờ môi bị cắn rách của mình, một hồi lâu sau mới hoàn hồn lấy ra quả cầu kí ức.
Kí ức ‘Vọng Lũ Cốt’ giống như hoa đào bay lất phất thành từng vòng tròn trong quả cầu lưu ly bán trong suốt.
Ngón tay của Thịnh Tiêu vuốt nhẹ lên quả cầu, từ từ truyền linh lực Thiên Diễn vào trong.
Quả cầu này xuất hiện quá mức tùy tiện— ngoài nguy cơ ba người họ không gom đủ hai giọt máu xử nam đầu ngón tay ra— Nó luôn khiến Thịnh Tiêu cảm thấy bất thường.
Có vẻ bắt đầu từ khi chùa Cô Xướng bán đấu giá Tương Văn của Hề Thanh Phong, chuyện điều tra vụ án thảm sát Hề gia một đường thuận lợi khó tin nổi, nhưng rõ ràng trong sáu năm trước hắn vận dụng triệt để tai mắt của Giải Trĩ Tông mở rộng điều tra khắp Thập Tam Châu, nhưng đều không tìm được một chút manh mối nào.
Từ Tương Văn của Hề Thanh Phong ở chùa Cô Xướng, đến Ứng Xảo Nhi có mặt ở Ác Kỳ Đạo, rồi lại đến Hề Minh Hoài phát điên…
Cuối cùng đến Quân lâu Hồng Trần Thức ở thành Cửu Tiêu, tìm kí ức của Hề Minh Hoài.
Thật giống tất cả mọi chuyện đều có người đẩy hắn đi tìm cái gọi là chân tướng.
Thậm chí Thịnh Tiêu theo bản năng không tin ‘kí ức’ trong đây là thật.
Linh lực Thiên Diễn làm ‘Vọng Lũ Cốt’ trong quả cầu lưu ly bỗng chốc cuồn cuộn dâng lên rồi ‘xoảng’ một tiếng, quả cầu lưu ly to bằng nắm tay cứ thế nổ thành từng mảnh nhỏ trong lòng bàn tay của Thịnh Tiêu.
Hoa đào đang bay lất phất trong quả cầu bỗng chốc rơi lả tả ra ngoài không gian tối hẹp.
Trong bóng tối mờ mờ, từng đoạn ký ức liên tiếp hiện ra trong màn sương.
Bão táp mưa sa.
Đèn giấy dùng để thắp trong tiết khất xảo rơi trong vũng máu trên đất, từ góc nhìn có thể thấy Hề Minh Hoài đang xách lồng đèn đi trên đường, trong khuôn viên rộng lớn của Hề gia, cứ đi một bước là một cái xác không toàn thây nằm ở đó.
Hề Minh Hoài sợ vỡ mật, loạng choạng ngã ngồi giữa màn mưa như trút nước.
Ầm ầm—!
Sấm rền xé trời, trước mặt bị sét đánh xuống chiếu sáng trắng xóa, soi rõ hai bóng người đen nhánh đang đánh nhau phía trước.
Hề Minh Hoài quỳ nấp sau gốc cây quế trợn mắt nhìn.
Gia chủ Hề gia đang đánh nhau với một người áo đen, linh lực đụng vào nhau tóe ra tia lửa sáng chói trong làn mưa to, vang lên tiếng đùng đùng vang dội.
Nhưng kỳ lạ nhất là, rõ ràng gia chủ Hề gia đã ở Hư cảnh nhưng lại đánh yếu hơn người áo đen kia, giống như bị sức mạnh vô hình nào đó áp chế, chỉ có thể sử dụng ba phần linh lực.
Ầm.
Lại vang thêm một tiếng nổ kinh thiên động địa, kiếm của người áo đen lặng lẽ đâm thủng ngực của gia chủ Hề gia.
Hề Minh Hoài sợ hãi nhìn trận chiến, góc nhìn cũng theo cơn sợ của hắn là rung lắc liên tục.
Lát sau, người áo đen đang thong thả lau vết máu trên kiếm dường như nghe thấy tiếng động mà nghiêng người sang, ánh mắt đầy lệ khí lạnh lẽo dưới mũ trùm lụp xụp lia thẳng tới.
Hề Minh Hoài kinh hoảng, lảo đảo té ngã ra đất, chống hai tay sau lưng lùi nhanh về sau.
Người áo đen cười khẽ một tiếng, mũi kiếm hơi chỉa xuống vạch ra một đường trên vũng nước đọng làm bắn ra bọt nước trắng tuyết, sau đó thong thả bước tới chỗ Hề Minh Hoài.
Hề Minh Hoài theo bản năng muốn bò dậy chạy trốn, nhưng toàn thân giống như bị ghì chặt trên đất, hai chân đá đạp liên tục không thể đứng dậy được.
Chỉ đành trơ mắt nhìn sát thần mang theo nụ cười tủm tỉm tiến lại gần từng bước một.
Chẳng qua đối phương mới bước tới mấy bước nhưng Hề Minh Hoài có cảm giác đã mấy trăm năm trôi qua, hắn không có chỗ để trốn, chỉ có thể kinh hoảng mở to hai mắt nhìn người trước mặt.
Người áo đen từ trên cao nhìn xuống hắn, cười tủm tỉm nói: “Ngươi đã thấy?”
Oành.
Sấm chớp rền vang, lôi quang trắng xóa bổ thẳng xuống chiếu sáng toàn bộ khuôn mặt của người kia.
Sáng tối chớp nhoáng lia lịa mấy hồi, lôi quang ngừng lại, sau đó xung quanh rơi vào màn tối âm u.
Hề Minh Hoài trợn to hai mắt.
Gương mặt đó…
Thịnh Tiêu bỗng phất ra một luồng linh lực, hắn sầm mặt cho ngưng đọng lại khoảng khắc lôi quang bổ xuống chiếu sáng xung quanh, con ngươi co rút lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó.
Tóc đen của người nọ xõa nhẹ xuống, mặt mũi thanh tú ôn hòa.
—Hóa ra đó là Chưởng viện của Thiên Diễn học cung, Ôn Cô Bạch?!
***
Ứng Trác chờ đến nỗi nấm mọc đầy đầu, bên ngoài ồn ào náo nhiệt không liên quan đến hắn, chỉ ngoan ngoãn nghe lời sư huynh ngồi đợi ở đây.
Nhưng đã nửa ngày trôi qua, Hề Tương Lan vẫn chưa quay lại.
Tuân Nương khó gặp, sư huynh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.
Ứng Trác nhíu mày, ngón tay vô thức cử động, mấy sợi tơ nhện khẽ đung đưa quanh đầu ngón tay.
Từ sau cái lần bị Hề Tương Lan chém bay đầu vì muốn biến y thành con rối ở Ác Kỳ Đạo, Ứng Trác không dám hống hách ép buộc y nữa.
Ly Tương Trai chuyên đào tạo ra yêu tà biến thái, Ứng Trác nào giờ là kẻ ngoan lệ độc ác, làm việc không chút kiêng dè, nhưng mỗi lần ở bên cạnh Hề Tương Lan không hiểu sao luôn bị đè đầu xói trán, có lúc hắn cảm thấy Hề Tương Lan còn giống người của Ly Tương Trai hơn cả hắn.
Thoạt nhìn vô hại cà lơ phất phơ, thực chất lại lập dị yêu tà.
Ứng Trác hít sâu một hơi để chuẩn bị sẵn tâm lý, sau đó lặng lẽ phóng ‘Diêm Hạ Chức’ tản ra xung quanh khắp Quân lâu Hồng Trần Thức, từ từ đi tìm Hề Tương Lan đang ở đâu.
Chẳng qua mạng nhện trắng tuyết vừa được thả ra, đột nhiên giống như bị người nắm lấy mà nhẹ nhàng kéo một cái.
Ứng Trác lập tức mở choàng mắt ra, lạnh lùng nhìn về phía cửa.
Ngọc Đồi Sơn tóc trắng áo đen, ngón tay gần như bán trong suốt đang cầm lấy sợi tơ nhện mà mắt thường khó thấy, vui vẻ nói: “Nè, nhện con, sao tình cờ thế.”
Ứng Trác liền biến sắc mặt, đứng phắt dậy.
Ngọc Đồi Sơn cầm bánh hạt dẻ nước cắn một miếng, ánh mắt dưới lớp mặt nạ quan sát Ứng Trác từ đầu đến chân, có ý ám chỉ nói: “Thân xác này của ngươi không tệ, ta muốn ướm thử xem có thích hợp để làm thân xác mới cho ta hay không.”
(Water chestnut cake (马蹄糕):là một món ăn Quảng Đông ngọt ngào được làm từ hạt dẻ nước của Trung Quốc, bánh thường được cắt thành những lát vuông vắn và được áp chảo trước khi phục vụ. Bánh mềm, nhưng giữ được hình dạng sau khi chiên.)
Lời này nói ra bằng giọng điệu vô cùng đương nhiên, giống như thân xác của Ứng Trác đã là vật trong túi của hắn.
Ứng Trác nhạy bén nhận ra người tới bất thiện, lòng bàn tay chợt ngưng tụ ra nhúm linh lực.
Thoáng cái, Ngọc Đồi Sơn vươn tay tới búng cái chóc về phía mi tâm của hắn.
Toàn thân Ứng Trác cứng ngắc giống như bị sức mạnh vô hình nào đó áp chế, con ngươi của rối gỗ được chế tác trông như thật trở nên đờ đẫn vô hồn, lặng lẽ hóa thành hình dáng của ngọc thạch.
Chỉ trong một cái chớp mắt thôi, phân thần của Ứng Trác trong thân thể rối gỗ đã biến mất, để lại vỏ ngoài trống rỗng.
Ngọc Đồi Sơn cười tủm tỉm biến rối gỗ thành con nhện nhỏ rồi để nó bám trên lưng mình, đoạn vừa cười vừa thong thả trở về nhã gian mà Hồng Trần chuẩn bị cho hắn.
Đây là nhã gian xa hoa nhất của Quân lâu Hồng Trần Thức, thường dùng để chiêu đãi tiên quân và khách quý.
Ngọc tiên quân ném ra ngàn vàng thắp sáng năm chục ngàn đèn mây vui vẻ hào sảng đặt mông ngồi xuống, trên bàn bày la liệt món ngon thome phức nóng hổi, vốn là nhã gian tràn ngập mùi phấn son và hương khơi tình bây giờ toàn là mùi đồ ăn.
Ngọc Đồi Sơn vừa mới thong thả ngồi xếp bằng, bỗng có một con chim lặng lẽ sải cánh bay tới đáp xuống đất, hóa thành bóng người mờ ảo.
Người nọ lạnh nhạt nói: “Sao rồi?”
Ngọc Đồi Sơn không ngẩng đầu lên, vui vẻ nhìn con nhện nhỏ bò tới bò lui trên tay mình, thờ ơ nói: “Ôn chưởng tôn sao vội thế, cho dù hắn lấy được kí ức của Hề Minh Hoài thì Thiên Diễn Châu vẫn không phán ngươi có tội đâu.”
Ánh nến bỗng phừng sáng lên.
Tựa như tia lôi quang lóe lên, chiếu sáng khuôn mặt mờ ảo kia.
Ôn Cô Bạch dửng dưng đứng bên cửa sổ, cười nhạt nói: “Cho dù mai sau sự tình bị bại lộ, ngươi cũng sẽ không bị lôi sấm của Thiên Diễn trừng phạt, tất nhiên là ngươi không vội.”
===Hết Chương 53===