Trình Gia Di ngồi trên xe lăn, đưa mắt nhìn anh ta: “Tiểu Đào vẫn không nhận cuộc gọi từ anh à?”
Tống Gia Mộc cụp mắt: “Ừ.”
Ánh mắt Trình Gia Di mờ mịt: “Xin lỗi anh, em làm khó anh rồi.”
Cô ta ngập ngừng, nói tiếp: “Anh có cảm thấy em rất ngang bướng không?”
Từ Thanh Đào liên tiếp chặn hết tất cả phương thức liên lạc từ anh ta, còn chia tay luôn với anh ta, nếu nói lòng Tống Gia Mộc không có chút bất mãn nào thì đây là lời nói dối.
Nhưng Trình Gia Di chỉ còn sống được ba tháng cuối cùng, tình cảm nhiều năm ròng rã, dù đã chia tay nhưng vẫn còn là bạn, bất kể thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng không thể mặc kệ mà bỏ mặc đối phương được.
Huống chi, ánh mắt Tống Gia Mộc dừng lại trên chiếc chăn mỏng phủ trên chân Trình Gia Di.
Dù sao thì anh ta vẫn phải trả lại những gì đã nợ cô ta.
Trình Gia Di khẽ giọng mà nói: “Hay là cứ hủy bỏ lễ đính hôn đi anh, em sợ Tiểu Đào…”
Rất lâu sau, Tống Gia Mộc mới trả lời: “Em đừng lo, nếu anh đã đồng ý với em thì anh sẽ ở bên cạnh em. Lễ đính hôn vẫn sẽ tổ chức như đã định, anh sẽ giải thích rõ ràng với Đào Đào.”
Anh ta hiểu rất rõ con người Từ Thanh Đào, dù có ầm ĩ tới cỡ nào thì cô cũng sẽ không thể rời xa anh ta.
Ánh mắt Trình Gia Di khẽ chuyển động, điều khiển xe lăn trượt về trước một đoạn, hơi nghiêng đầu dựa vào lưng Tống Gia Mộc, nắm lấy tay anh ta một cách tự nhiên.
Mười ngón đan nhau, dịu dàng đáp một tiếng.
“Vâng.”
…
“Bà chủ, đã đến nơi rồi.”
Khi tỉnh dậy, Từ Thanh Đào bị giật mình tỉnh giấc bởi tiếng gọi “bà chủ” của trợ lý Triệu.
Thấy kinh tởm bởi hành động của Trình Gia Di, Từ Thanh Đào tưởng rằng, ít nhất cô cũng phải tức đến trằn trọc suốt cả đêm.
Ai ngờ, vừa nhắm mắt mà cô đã đi vào giấc ngủ, giận bản thân không có chí tiến thủ thật đấy, đây là thái độ sống vật vờ gì thế nhỉ, gặp khó khăn mà cũng phải ngủ ngon lành cho bằng được.
Từ Thanh Đào mới ra trường, cô ở trong một khu chung cư nhỏ an ninh không ổn định lắm.
Bình thường rất ít khi thấy có xe dừng trước cổng khu chung cư này, chứ đừng nói đến kiểu xe sang chảnh có giá trị ngàn vạn tệ như Maybach.
Mới qua có vài giây mà mọi người đã nhìn sang cô.
Là một người đẹp luôn trở thành trung tâm của mọi sự chú ý, Từ Thanh Đào đã quá quen với tình thế này.
Liếc nhìn điện thoại, lời mời kết bạn vẫn chưa được chấp nhận.
Trừ giấy kết hôn ra thì Từ Thanh Đào không còn phương thức liên lạc nào khác, lúc xuống xe, cô ấn nhẹ cửa xe, dùng toàn bộ kỹ năng diễn xuất của mình để vào vai một một cô vợ mới cưới đang rơi vào bể tình, trông mong mà hỏi rằng: “Trợ lý Triệu, tổng giám đốc Trần có nói với anh lần tới anh ấy gặp tôi là khi nào không?”
“Chuyện này tôi cũng không rõ lắm.”
Trợ lý Triệu lịch sự cười, tỏ ý không muốn nói thêm.
Từ Thanh Đào nghe được thái độ xa cách trong lời trợ lý Triệu, cô cũng không hỏi tiếp nữa.
Chàng trai à, anh vờ tha để bắt phải không, kết hôn xong rồi đưa đẩy chứ gì, tốt lắm đấy, anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi đấy.
Từ Thanh Đào là kiểu người “càng bị đánh bại thì sẽ càng làm hăng”, nếu cuộc sống vùi dập cô nhưng cô không chết thì cô vẫn có thể bước đi trong sự vùi dập ấy.
Gặp khó khăn bên phía trợ lý Triệu không gây ảnh hưởng gì đến tâm trạng của cô, sau khi về đến nhà, cô tắm nước nóng thư giãn cơ thể trước, sau đó cô mở máy tính lên, sắp xếp lại bản thảo phỏng vấn của hôm nay.
Phải báo thù cặn bã, phải theo đuổi sếp lớn, tất nhiên là cũng không thể bỏ bê công việc.
Đến khi Từ Thanh Đào sắp xếp xong hết toàn bộ tài liệu thì đã là mười giờ tối.
Điện thoại của cô rung lên, tin cuối ngày nhảy lên.
Ngoại trừ theo dõi vài blogger trong lĩnh vực trang điểm và thời trang ra, thì Weibo của Từ Thanh Đào còn theo dõi vài tài khoản Weibo chính thức trong giới tài chính.
Cuộc họp thượng đỉnh là chuyện lớn trong giới, hầu như toàn bộ blogger đều tham gia thảo luận ở trang đầu.
Có tài khoản tài chính chính thức hàng thật giá thật, cũng có mấy tài khoản giải trí vào hóng chuyện là chính.
Có lẽ hôm nay đã nhắc cái tên Trần Thời Dữ khá nhiều lần, phần đông số liệu lớn đã kiểm tra và có được tin tức quan trọng nhất, bây giờ đang nườm nượp đưa tin tức về Trần Thời Dữ cho Từ Thanh Đào.
Cậu chủ Hằng Gia vừa về nước, bấy giờ, biết bao nhiêu chuyện năm xưa tuôn ra trong bữa tiệc, ai đến trước có phần trước, tất cả hiển hiện rõ mồn một ngay trước mặt cô.
Cái gì mà “tuổi trẻ tài cao xoay chuyển tình thế”.
Cái gì mà “đứa con cưng quyền lực của giới tài chính”.
Từ Thanh Đào đếm mãi không hết những con số không đằng sau con số nêu lên giá trị con người anh.
Bỗng, cô càng đọc thì lại càng thấy chột dạ.
Có phải cô đã quá nông nổi rồi không? Lỡ đâu Trần Thời Dữ phát hiện cô lợi dụng anh như công cụ giúp việc, thế thì chẳng phải là anh xử chết cô còn đơn giản hơn giết một con kiến hay sao?
Tự hỏi lòng mình.
Từ Thanh Đào, mày cần tờ giấy kết hôn này thật sao?
WeChat rung lên “ting ting”, Từ Thanh Đào hoàn hồn, nhấn mở tin nhắn, Trần Thời Dữ đã chấp nhận lời mời kết bạn của cô.
Cô lập tức ngồi thẳng người dậy, vứt bỏ mọi sự do dự ban nãy ra sau đầu, ánh mắt kiên quyết: Mình rất cần!
Không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con, không tóm chặt lấy ông lớn thì sao mà làm tên đểu kia đẹp mặt một cách độc ác được?
Ảnh đại diện WeChat của Trần Thời Dữ rất đơn giản, ID WeChat là tên tiếng Anh của anh, Isak.
Từ Thanh Đào cứ nghĩ tường nhà của kiểu người mới lên nắm quyền giới tài chính, sếp lớn của giới tổng tài bá đạo như Trần Thời Dữ sẽ là khoảng trắng lạnh lùng, nhưng không ngờ cuộc sống trên tường nhà anh cũng rất đa dạng và phong phú.
Cô vô thức xem hết một lượt tường nhà Trần Thời Dữ thật nhanh chóng, ít nhất là trong một năm trở lại đây, cô không thấy bóng dáng của người con gái nào khác.
Từ Thanh Đào thở phào, dù cô muốn lợi dụng Trần Thời Dữ để vả mặt tên cặn bã, nhưng cô cũng không muốn làm con giáp thứ mười ba của người ta.
Trạng thái cuối cùng trên tường nhà của đối phương là vào tối hôm qua, chỉ có một dấu chấm, đăng lúc sáu giờ sáng, không hổ danh là tổng giám đốc xử lý trăm công nghìn việc trong ngày, thức xuyên đêm luôn à, bị lệch múi giờ rồi ư?
Kết quả là, vừa kéo xuống làm mới thì cô lại không thấy bài đăng ấy nữa.
Từ Thanh Đào ngơ ra, tiếp đó, cô thấy bài Trần Thời Dữ mới đăng lên tường một giây trước.
[Đang vui, phát lì xì, ai thấy thì có phần.]… Cũng gần gũi ghê.
Từ Thanh Đào thề, cô nhắn tin với Trần Thời Dữ không phải vì bao lì xì này đâu.
Cô chỉ muốn bồi đắp tình cảm vợ chồng hờ này thôi.
Trước khi nhắn cho Trần Thời Dữ, Từ Thanh Đào còn đổi giới hạn xem trong ba ngày của tường nhà thành thấy được tất cả, để tiện cho Trần Thời Dữ tìm hiểu được mọi phương diện trong cuộc sống của cô, thấy cô xinh đẹp thông minh thế nào, giống người đẹp đô thị ưu tú tài sắc vẹn toàn ra sao.
Làm xong mọi việc, cô nhấn thích vào trạng thái mới nhất của Trần Thời Dữ.
Chỉ thiếu nước viết “Mau vào tường nhà tôi thưởng thức ảnh tự sướng tuyệt đẹp đi” lên trên mặt.
Do dự một hồi, Từ Thanh Đào gửi một meme dễ thương sang để chào hỏi, là một chú mèo cam đang ngồi xổm sau tường.
[Âm thầm quan sát. jpg]Hình như điện thoại không ở kế bên, một lúc lâu sau Trần Thời Dữ mới trả lời: [?]
Từ Thanh Đào: …
Dấu chấm hỏi này trông không thân thiện lắm nhỉ? Như đang mắng cô không được bình thường ấy?
Từ Thanh Đào chưa kịp đoán ra hàm ý của dấu chấm hỏi này.
Ngay giây sau, Trần Thời Dữ đã giải đáp cho cô.
Anh gửi một tấm ảnh chụp màn hình tường nhà cô sang.
Nội dung là vào một năm trước, cuối cùng thì Tống Gia Mộc cũng đồng ý lời tỏ tình của cô, trạng thái thông báo của hai người.
[Từ Thanh Đào: Lần đầu rải cơm chó, không thành thạo cho lắm.]Là tấm ảnh mười ngón tay đan vào nhau với Tống Gia Mộc.
Bầu không khí đông cứng lại trong tích tắc.
Từ Thanh Đào chẳng thể nào ngờ được rằng, thế mà tường nhà cô vẫn còn sót lại một bài đăng chưa xoá liên quan đến tên cặn bã đó.
Tất nhiên, điều khiến cô bất ngờ hơn lại chính là, Trần Thời Dữ đã mò đến trạng thái một năm trước của cô rồi sao?
Thì ra lúc nãy không trả lời cô là do đang xem tường nhà à??
Không biết sao Từ Thanh Đào bỗng có cảm giác nhồn nhột như kiểu bị bắt gian.
Cô nhột cái gì chứ, cô mới là đứa xui xẻo bị cắm sừng cơ mà!
Nhìn lại dấu chấm hỏi của Trần Thời Dữ, cuối cùng thì Từ Thanh Đào cũng hiểu dấu chấm hỏi của anh mang ý nghĩa gì.
Không phải “Bị điên à?” mà là “Giải thích đi”.
…
Được thôi, giải thích chứ gì, trên đời này không có cửa ải khó nhằn nào mà Từ Thanh Đào cô không vượt qua được.
Từ Thanh Đào dùng thái độ nghiêm túc như thể đang đối mặt với công việc: [Tổng giám đốc Trần, như anh đã thấy, lúc trước tôi có một mối tình khá thất bại.]
Bên kia chậm rãi trả lời: [Sao lại thất bại?]
Ha ha.
Cũng đâu thể nói trắng ra là mình bị cắm sừng nhỉ.
Từ Thanh Đào hít sâu, lạch cạch gõ chữ: [Thì là.]
Mặt không đỏ tim không đập: [Có một ngày tôi bỗng cảm thấy rằng, bạn trai cũ của tôi xứng với người con gái tốt hơn, chứ không phải người tốt nhất như tôi.]
Cô vô cùng chân thành mà tiếp tục:
[Kiểu con gái tốt nhất như tôi.] [Chỉ tổng giám đốc Trần mới xứng đáng có được (đậu nành xấu hổ)]