Cùng lúc đó, tin chiến thắng truyền đến Sở thương binh trong quan.
Đây là tin chiến thắng chân chính trên ý nghĩa đầu tiên của Đại Lương từ sau khi nửa giang sơn bị chiếm đóng, cả Sở thương binh sôi sùng sục, vô luận là chúng thương binh Tây Bắc thiếu tay cụt chân, hay chúng tùy thị Nhạn thân vương vẻ vang, tất cả tuy hai mà một ôm nhau gào khóc.
Trường Canh nặng nề thở phào, vốn định mở miệng phân phó hạ nhân lập tức chuẩn bị về kinh, ai ngờ kêu một tiếng mà không ai thèm để ý đến y, bất đắc dĩ lắc đầu, lấy khăn tay đưa cho Trần Khinh Nhứ đang im lặng rơi nước mắt ở bên cạnh.
Họ đợi ngày này lâu lắm rồi, tòa lâu đài giữa mưa gió bấp bênh lắc lư chực đổ, song chỉ cần bàn thạch lương trụ còn chưa sập, Huyền Thiết quân uy phong chưa mất, chung quy sẽ có một ngày chỉnh đốn non sông điêu tàn này.
Mùng bốn, liên quân Tây Vực tháo chạy đến cổng con đường tơ lụa, tin tức hành tung bị nô lệ người Hán mà họ bắt tiết lộ, gặp người Lâu Lan phục kích – khi xâm chiếm Đại Lương, liên quân Tây Vực từng nhất cử chiếm lĩnh Lâu Lan, giết lão Quốc vương, tửu quỷ vương tử trẻ tuổi bị ép phải lưu vong tha hương, lúc này rốt cuộc có cơ hội báo đại thù, quả thực giết đỏ cả mắt.
Đến đây, liên quân lại bị thiệt hại nặng nề, tan tác không thành quân.
Ngay ngày khai trương đầu năm, Huyền Thiết doanh nhuệ bất khả đương giành lại hai mươi bảy quan ải trên con đường tơ lụa, trực tiếp xuất binh đánh vào trú địa vạn quốc ngày xưa, cầm tù toàn bộ đám người Tây Dương còn chưa kịp bỏ chạy.
Thẩm Dịch chạy vào doanh trướng đưa tin: “Đại soái, đám rùa con Tây Vực đã rụt đầu, đệ thư đàm hòa, sợ không ăn nói nổi với đám cha mẹ Tây Dương, muốn dùng số người Hán lúc trước họ bắt để trao đổi tù binh, ngươi xem…”
Cố Quân đồng ý luôn: “Đổi!”
Lời này vừa nói ra, trong soái trướng ồ lên, đua nhau khuyên “Đại soái hãy nghĩ kỹ”.
Thẩm Dịch lấy làm kinh hãi: “Đại soái, chiến báo chưa truyền lên triều đình, trong nhóm tù binh này không thiếu nhân vật quan trọng của phiên bang, tự mình xử lý… có thỏa đáng không?”
Cố Quân giơ một tay ngắt lời y: “Nếu lúc ấy Huyền Thiết doanh chưa từng rút đi, số bách tính này giờ đây nên còn trong quốc cảnh, dù trở thành lưu dân, chí ít còn có thể xếp hàng nhận bát cháo mà húp, sẽ không vô duyên vô cớ bị bắt đi làm nhục như súc sinh… Ta không hề có ý chỉ trích chư vị, lúc ấy lệnh rút quân cũng là Nhạn… là ta cho người truyền tới. Huyền Thiết doanh có thể bảo tồn, mới có chiến thắng hiện giờ, đồng bào bị bắt bị làm nhục còn đang chờ ta, coi nhẹ ai cũng không thể coi nhẹ công thần được.”
Lời này vừa ra, trong trướng lặng ngắt như tờ, không ai đưa ra dị nghị nữa – nhưng họ nhanh chóng phát hiện, thì ra Cố Quân cũng không định “tự tiện” xử trí tù binh.
Song phương trao đổi tù binh ở nơi ước định vào thời gian ước định, nhưng ngay khi liên quân Tây Vực định cụp đuôi rời đi, một khinh cừu huyền kỵ đột nhiên cầm một mũi tên gỗ không đầu nhọn, đâm nhẹ ngực người bên cạnh, ngực người kia sớm gắn thêm bịch máu gà, vừa đâm liền vỡ, nhìn từ xa “máu tươi giàn giụa” như trúng một tên vậy.
Vị “trúng tên” kia hết sức chuyên nghiệp, loạng choạng quay một vòng tại chỗ, mới an tâm tiến vào phân cảnh giả chết đến cùng.
Đối mặt với địch nhân há hốc mồm, Cố Quân lãnh khốc vô tình ra lệnh một tiếng: “Đám không bằng heo chó này thất tín bội nghĩa thành nghiện, dám mượn danh đổi con tin, dùng ám tiễn bắn lén quân ta, bắt lấy chúng!”
Khinh kỵ đứng phía trước phút chốc tản ra, mấy chục trọng giáp vượt đám đông bước ra, Cố Quân chưa dứt lời thì trọng pháo đã nổ.
Cố Quân thời thiếu niên bình phản loạn Tây Vực còn là chim non mỏ trắng, chưa vô sỉ như vậy, sau đó con đường tơ lụa khai thông, song phương quan hệ hữu hảo, An Định hầu vẫn giữ phong độ đại quốc, ước thúc thuộc hạ, với bên ngoài luôn là nhất phái phong độ nho tướng “nhân nghĩa lễ trí tín”.
Ai biết y có thể giáp mặt chỉ hươu bảo ngựa, đổi trắng thay đen, nói dối không chớp mắt!
Liên quân Tây Vực nói rõ đến trao đổi tù binh và tù binh vạn quốc cùng ngây ra, còn chưa kịp phẫn nộ phản kháng, huyền ưng mai phục liền từ trên trời giáng xuống, cắt đứt đường lui, từ trên không bắn xuống một tên, làm đạn tín hiệu phóng lên giữa chừng tắt ngóm, thoáng cái đã dọn sạch họ.
Cố Quân lúc này mới quay đầu lại nói với Thẩm Dịch: “Ta mượn tù binh làm mồi câu cá, cũng không thể tính là ‘tự tiện xử trí’ chứ?”
Thẩm Dịch: “…”
Phần lớn tù binh Trung Nguyên bị liên quân Tây Vực bắt là thương nhân ngàn dặm xa xôi đến kiếm ăn, lúc trước một ý nghĩ sai mà hỏng hết, không rút đi cùng Đỗ tài thần, thế nên rơi vào cảnh ngộ này.
Trong số này có kẻ tự buôn bán nhỏ, cũng có kẻ đi theo thương đội kiếm ăn, nam nữ già trẻ cộng lại, tổng cộng còn hơn ba mươi người – số khác đều đã chết trong tay người Tây Vực.
Đêm cùng ngày, những người Trung Nguyên bị làm nhục đủ đường, làm trâu làm ngựa này dưới sự hộ tống của Huyền Thiết doanh rốt cuộc dìu nhau về quốc cảnh. Cách quan khẩu con đường tơ lụa còn hơn mười trượng, chưa kịp đi qua, cũng không biết là ai quỳ xuống trước tiên, đập đầu xuống đất, gào khóc không thôi, lối vào con đường tơ lụa vang tiếng than khóc, nhạn lẻ qua lại không đành lòng nghe.
Cố Quân khoát tay, lệnh cho tướng sĩ hộ tống dừng lại không được thúc giục, im lặng ở bên chờ đợi.
Trong những tù binh này, chỉ có một người không khóc. Nam nhân nọ trạc ngoài ba mươi, dáng vẻ hào hoa phong nhã, trông như một người đọc sách, dẫn một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, đi thẳng tới trước mặt Cố Quân, cũng không vượt giới hạn, cách một toán thân binh, đứng lại đằng xa.
Một thân binh rỉ tai Cố Quân: “Đại soái, trên đường tôi nghe người ta nói, hình như chính là thư sinh này tụ các nạn dân bị Tây Vực bắt, bảo toàn nhiều người, còn bày kế tiết lộ hành tung của cẩu tặc Tây Vực, để vương tử Lâu Lan có cơ hội đánh lén.”
Cố Quân thoạt đầu sửng sốt, không đợi y nghĩ kỹ, đã thấy thư sinh nọ dẫn thiếu niên bên cạnh quỳ xuống.
Cố Quân với bên ngoài tuy vừa giở trò lưu manh xong, với những người này lại không dám có một chút khinh mạn, vội nói: “Tiên sinh không cần như vậy, mời mau đứng dậy, phải xưng hô thế nào đây?”
Thư sinh nọ cự tuyệt y đỡ dậy, trầm giọng nói: “Đại soái, thảo dân họ Bạch tên Sơ, là một thư sinh nghèo thi mãi không đỗ, chẳng có tiền đồ gì, do phụ mẫu chết sớm, gia cảnh bần hàn, liền tuyệt tâm khoa cử, năm ngoái dẫn ấu đệ đến con đường tơ lụa viết viết tính tính cho người ta để kiếm ăn, nào ngờ gặp đại nạn. Bạch mỗ tuy bất tài, cũng là môn hạ thánh nhân, biết đạo lý ‘bất nhục tiên, bất nhục thân, bất nhục lý sắc từ lệnh nãi sĩ chi tiết(1)’, song tình thế bức bách, rơi vào tay địch, để bảo toàn tính mạng, bị đám cẩu tặc đó tùy ý vũ nhục, thi dùng cung hình…”
Cố Quân lấy làm kinh hãi, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, đích thân vượt đám đông bước tới trước mặt hai huynh đệ nọ, trầm giọng nói: “Là chúng ta đến muộn.”
Bạch Sơ nói: “Kéo dài hơi tàn đến bây giờ, chẳng qua là muốn chính mắt nhìn thấy vương sư thu hồi đất đai bị mất.”
Cố Quân nghiêm nghị chắp tay: “Tiên sinh công lao hiển hách, ta nhất định sẽ báo lên triều đình.”
Bạch Sơ khẽ cười cười: “Thân tàn sao dám kể công, chỉ là thảo dân có một yêu cầu quá đáng.”
Cố Quân: “Mời nói.”
Bạch Sơ nói: “Ta có một ấu đệ tên Chính, tuổi vừa mười sáu, chưa kịp đội mũ thành nhân, may mà trời sinh còn có sức lực, lục nghệ của quân tử tuy phần nhiều không giỏi, nhưng thuật kỵ xạ còn tàm tạm. Thảo dân biết Huyền Thiết doanh là lợi khí quốc gia, các tướng sĩ mỗi người đều là tinh nhuệ, với tư chất của nó vốn không xứng, chỉ cầu có thể cho nó làm một tiểu tư sai vặt hầu hạ, đi theo Đại soái làm tùy tùng dạy dỗ vài năm, ngày sau cao đường ở trên trời có linh, để nó thành một nam tử hán đội trời đạp đất.”
Cố Quân thoáng nhìn thiếu niên nọ, thấy gã hổ đầu hổ não, cũng không nói leo, còn đỏ hoe mắt lau lệ, liền than thầm một tiếng: “Mời tiên sinh mau mau đứng lên, đây đều là việc nhỏ…”
Bạch Sơ ấn đầu thiếu niên kia tiến lên vài bước, bắt gã quỳ trước mặt Cố Quân: “Mau dập đầu với Đại soái.”
Bạch Chính đại khái là một đứa trẻ rất thành thật, bảo dập đầu liền ra sức dập đầu, không hề giả dối chút nào, gạch dưới chân bị gã đập rung lên, Cố Quân bất đắc dĩ, đành phải khom lưng nâng dậy, song y vừa đụng tới hai vai thiếu niên kia liền ngẩn ra, chỉ cảm thấy hai vai đứa trẻ không ngừng run rẩy, không như kích động, trái lại như là… sợ hãi.
Mấy ý nghĩ đột nhiên lướt qua trong lòng Cố Quân-
Liên quân Tây Vực ở chỗ con đường tơ lụa do hành tung tiết lộ mà bị tập kích, tổn thất nặng nề, sao không tức giận?
Vậy đứng mũi chịu sào, họ sẽ khai đao với những tù binh Trung Nguyên hiềm nghi rất nặng này, người khác tạm bỏ qua một bên trước, nhưng đầu lĩnh vô luận có liên quan đến việc này hay không, tuyệt đối không thể thiếu bị liên lụy, địch nhân còn khuya mới quan tâm trong đây phải chăng có oan tình, căn bản cũng không cần chứng cứ, chỉ cần một chút hoài nghi là sẽ không giữ lại tính mạng hắn.
Lần này trao đổi tù binh, thả một số người già yếu thì thôi, sao lại thả cả Bạch Sơ này?
Ban nãy y đã mơ hồ cảm thấy bất thường, nhưng thấy cảnh Bạch Sơ và mười mấy người khóc sướt mướt nói ra một phen như vậy, trong lòng y nhất thời vừa kích động vừa hổ thẹn, thành thử không nghĩ sâu!
Cố Quân vừa cảnh giác, liền lập tức lui về sau, đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng rống to, “Bạch Sơ” kia cả người căng lên, khuôn mặt gầy gò tròn lên, da nứt nẻ từng tấc – trên mặt hắn lại rớt xuống một tấm mặt nạ da người nứt toác.
“Đại soái!”
Một Huyền Thiết trọng giáp không chút do dự lao tới, ôm lấy Cố Quân, quay người dùng ba tầng thép tấm sau lưng làm khiên bảo vệ y-
“Uỳnh” một tiếng, “Bạch Sơ” kia nổ tung, sóng nhiệt khổng lồ cuốn sạch tứ phương, thiếu niên phủ phục dưới đất đương trường đầu mình hai ngả, trong tai Cố Quân “Ong” một tiếng, một cơn đau đớn dữ dội kéo tới, lưng đập mạnh xuống đất, trước mắt tối sầm.
—Không làm nhục tổ tiên, bản thân, không làm nhục thể diện, ứng xử, ấy là khí tiết của kẻ sĩ. Nguyên gốc: Thái thượng bất nhục tiên, kỳ thứ bất nhục thân, kỳ thứ bất nhục lý sắc, kỳ thứ bất nhục từ lệnh. Xuất xứ: Văn tuyển – Tư Mã Thiên.