Sắc mặt Cố Quân hơi sầm đi.
Thẩm Dịch biết, nếu mình thức thời, thì nên lập tức câm miệng, lại vẫn không nhịn được nói: “Đại soái, chỉ cần một thái độ của ngươi, cho dù chỉ là ngầm ưng thuận…”
Cố Quân nhìn y một cái, ánh mắt như hai thanh cát phong nhận ngưng tụ sát ý, ngực Thẩm Dịch nghẹn lại, lập tức không thể tiếp tục.
Cố Quân ngắt từng chữ mà uy nghiêm nói: “Sau khi đến kinh, ba bộ ở ngoài cửu môn đợi lệnh, có kẻ nào muốn nhân lúc long thể Hoàng thượng không khỏe để đục nước béo cò, vô luận là ai, nhất loạt xử quyết ngay tại chỗ, nghe rõ chưa?”
Thẩm Dịch sắc mặt hơi tái đi, rất lâu mới thấp giọng đáp: “… Vâng.”
Hai người trầm mặc chốc lát, thần sắc Cố Quân dần dần dịu đi, y đột nhiên nói: “Ta không nhằm vào ngươi đâu.”
Thẩm Dịch miễn cưỡng nở nụ cười.
“Năm Nguyên Hòa thứ mười ba, ta sống một năm thống khổ nhất, công chúa và lão Hầu gia đều vắng mặt, ngươi cũng bị đón về Thẩm gia, ta khi đó gần như mù, tai nghe không rõ,” Cố Quân thì thào, “Hôm ấy bên ngoài trời đổ tuyết to, lạnh chết đi được, ta ôm kiếm của lão Hầu gia trốn sau cửa phòng không chịu để ai tới gần. Là Hoàng thượng dẫn tam hoàng tử lặng lẽ vào viện nhà ta, đường đường cửu ngũ chi tôn, đứng dưới tuyết non nửa canh giờ, mới dỗ được ta ra. Người viết chữ trong lòng bàn tay ta, còn chỉ huy nội thị đắp hai người tuyết cho bọn ta. Tam hoàng tử… A Yến, y nhỏ hơn ta một tuổi, e lệ như một tiểu cô nương, rất hay cười, ta khốn nạn cỡ nào cũng chẳng giận…”
Cố Quân nói đến đây thì dừng lại.
Tam hoàng tử chín tuổi chết non.
Thẩm Dịch: “Hoàng thượng là một người đa tình hiếm thấy.”
Tiếc thay, đa tình không làm nổi Hoàng đế tốt.
Cố Quân không tiếp tục chuyện này, ngẩng đầu nhìn nơi không xa, Trường Canh ngồi trên lưng ngựa, nghiêng đầu nói câu gì với Cát Bàn Tiểu ở trên xe, Cát Bàn Tiểu lộ ra cái đầu tròn quay ngây thơ, hi hi ha ha đáp lời. Trường Canh như cảm thấy gì, thình lình quay đầu nhìn lại, gặp ánh mắt Cố Quân, thần sắc thiếu niên chợt không được tự nhiên, đoạn y tức giận quay đi luôn.
Cố Quân nói: “Tiểu tử này ngoại hình giống bà mẹ người man như đúc, nhưng tính tình lại giống Hoàng thượng hơn, nhiều lúc ta phảng phất cảm thấy, nếu A Yến có thể bình an lớn lên, hẳn cũng là thế này đây.”
Thẩm Dịch ngậm miệng, ý thức được rằng vô luận mình nói gì đều vô ích.
Trường Canh không nghe thấy Cố Quân và Thẩm Dịch nói gì, nhưng luôn cảm thấy thần sắc tựa tiếu phi tiếu kia là đang coi thường mình, quả thực như gai đâm lưng, lát sau lại không nhịn được trộm nhìn Cố Quân, phát hiện y vậy mà đã phóng ngựa tới.
Còn chưa xong sao?
Trường Canh chẳng muốn nói chuyện với y chút nào, lập tức thúc ngựa chạy đi, nào ngờ chạy hơi quá, đến ngay gần cỗ xe tù áp giải thế tử người man.
Ánh mắt thế tử Thiên Lang như ung nhọt ăn vào tủy, oán hận tận xương, Trường Canh vừa nhìn hắn liền cảm thấy trong lòng khó chịu, bèn ghìm cương, định tránh xa hắn ra.
Ai ngờ đúng lúc này, ánh mắt ăn thịt người của hắn lướt qua Trường Canh, dừng ở phía sau, đột ngột toét miệng: “Cố Quân, hàng tỉ vong hồn đang nhìn ngươi đấy.”
Giọng hắn như mảnh sắt loang lổ rỉ sét cạo qua đĩa gốm, quỷ khí dày đặc, khiến người ta dựng tóc gáy, ngựa của Trường Canh bất an hí lên một tiếng, hoảng loạn bước đi.
“U linh lảng vảng không đi của tộc ta đang nhìn ngươi, tàn hài thiết giáp chôn dưới đất đang nhìn ngươi, ha ha ha ha… Thần lực vô hạn của trường sinh thiên ban cho ngươi sự xui xẻo, ngươi tất nát xác dưới đao của tộc ta, sau khi chết bị bách quỷ cắn xé vạn vạn năm không được giải thoát…”
Khuôn mặt vặn vẹo của thế tử người man và khóe miệng dính máu của Tú Nương chồng lên nhau một cách vi diệu, từ ngọn tóc đến gót chân Trường Canh như rơi vào hầm băng, y đột nhiên gầm lên một tiếng, giơ tay rút bội kiếm bên hông, muốn bằm đầu thế tử kia nát như tương.
Nhưng kiếm chưa hoàn toàn rút ra, đã bị một bàn tay dửng dưng đẩy về.
Cố Quân không biết từ khi nào đã đi bộ đến bên cạnh y, thiếu kiên nhẫn quét mắt nhìn thế tử người man ra vẻ thần bí một cái: “Thần lực vô hạn của ngài sao không bớt dùng một chút, để phù hộ quý bộ hùng bá thiên hạ, vạn thọ vô cương?”
Dứt lời, y tiện tay kéo dây cương của Trường Canh, nghiêng đầu nhìn thiếu niên sắc mặt trắng bệch mà cười nói: “Tin thật à? Ôi, họ rất giỏi hù dọa bọn trẻ con, về mặt này chí ít bỏ xa Đại Lương ta mười mấy năm đấy. Tù nhân có gì hay mà xem? Đi, qua bên kia chơi.”
Trường Canh: “Nhưng hắn dám nói ngươi…”
Cố Quân chẳng hề để bụng, vô tâm vô phế cười sằng sặc, đầy vẻ sơ cuồng như mưa giông gió giật làm gì được ta.
Trường Canh nhíu mày chưa giãn ra, thoạt đầu có chút tức giận khó hiểu, dần dần, khí âm lãnh quẩn quanh bên cạnh như đều tan vào tiếng cười chẳng hề để ý của Cố Quân, thực sự liền trở nên hoang đường nực cười.
Trong lòng Trường Canh lần đầu tiên nảy ra một ý nghĩ nho nhỏ, y nghiêm túc nghĩ thầm: “Vì sao ta phải sợ chứ? Ô nhĩ cốt ép ta điên, thì ta nhất định sẽ điên sao?”
Trên con đường hành quân dài lê thê, trái tim chứa đầy sợ hãi và hoang mang của Trường Canh trong cảnh thiết giáp hối hả dần dần lắng xuống, y tựa như một gốc mạ cắm ngược, chỉ cần một chút ánh sáng, là có thể thẳng lưng lên lần nữa.
Chớp mắt đã đến đế đô.
Lúc đại môn của cửu trùng cung khuyết mở ra hai bên, dù là Huyền Ưng cao cao tại thượng, cũng phải đáp xuống đất quỳ lạy.
Cố Quân tóm gáy Trường Canh: “Đừng nghĩ nhiều, đi gặp phụ hoàng ngươi thôi.”
Khi Trường Canh mơ hồ bị y đẩy đi, thật sự gặp được lão nhân trên giường bệnh kia, nhưng rất khó liên hệ cái người dáng vẻ tiều tụy đó với “Hoàng đế”.
Ông ta già nua như vậy, râu tóc như một búi chỉ bạc hong gió, da mặt bủng beo, tiều tụy vô cùng, đôi môi mỏng run nhè nhẹ, trầy trật nhìn Cố Quân.
Cố Quân thoáng dừng chân không dễ phát hiện, Trường Canh nhạy bén nghe thấy y tựa hồ hít sâu một hơi, nhưng khi quay đầu lại, vẫn nhìn thấy khuôn mặt không rõ hỉ nộ.
“Bệ hạ, thần không phụ sứ mệnh,” Cố Quân nói, “Đã tìm tứ điện hạ về cho người.”
Ánh mắt Hoàng đế Nguyên Hòa chậm rãi chuyển hướng sang Trường Canh, Trường Canh giật mình, nhất thời lại muốn lùi bước. Y luôn cảm thấy trong ánh mắt lão nhân có một cái móc câu dài ngược dòng thời gian, không hề nhìn y, mà là xuyên qua y nhìn thấy ai đó.
Song Cố Quân ở đằng sau lại đẩy y, làm y không tự chủ được tiến hai bước.
Cố Quân thấp giọng rỉ tai y: “Quỳ xuống.”
Trường Canh quy củ quỳ xuống, nhìn thấy trong đôi mắt khô khốc đục ngầu của Nguyên Hòa đế lại chảy ra hai dòng lệ già, xuôi khóe mắt chi chít nếp nhăn giàn giụa tuôn rơi, như là chảy mủ vậy.
Trường Canh nghe thấy Cố Quân nói nhỏ: “Gọi một tiếng phụ hoàng đi.”