Anh cảm thấy nó đáng thương nên đã mang nó đến bệnh viện thú y. Sau khi chữa trị xong, anh quyết định chăm sóc nó.
Lúc Lang Lang về nhà sức khỏe rất kém, tuổi lại lớn, nuối chưa đầy hai năm thì qua đời.
Bề ngoài của Nhiễm Thuật thực sự khá giống với Lang Lang. Mỗi khi nhìn cậu thỉnh thoảng anh sẽ nghĩ đến nó.
Kết quả sau khi nói chuyện này cho Nhiễm Thuật, tự nhiên cậu nổi giận và hét lên đòi chia tay, cậu nói rằng Tang Hiến chỉ xem cậu như một người thay thế.
Anh trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhiễm Thuật, vẻ mặt bối rối.
Điều này bắt nguồn từ đâu vậy?
Cứ cho là anh thích chó, nhưng làm gì có chuyện anh tìm một người làm bạn trai, rồi xem người đó như kẻ thay thế cho một con cho chứ?
Tuy nhiên Nhiễm Thuật lại vô cùng nghiêm túc. Cậu không ngừng đòi chia tay, sau đó quay về căn phòng tạm thời của mình để thu dọn đồ đạc và định chuyển đi trong hôm nay.
Tang Hiến thực sự bất lực, vì không biết dỗ thế nào nên anh đành quay vào phòng đọc sách.
Một tiếng sau, anh gọi quản gia và hỏi: “Em ấy dọn đi chưa?”
Quản gia cung kính đáp: “Vẫn chưa, cậu ấy mở cửa nhìn ra ngoài mấy lần nhưng không thấy ngài lại trở về phòng.”
Anh đưa tay xoa trán, thật sự không hiểu Nhiễm Thuật muốn làm gì, hỏi: “Tôi phải đi xin lỗi à?”
“Ngài có thể thử trò chuyện với cậu ấy.” Vị quản gia khéo léo nói.
Đây không phải lần đầu Nhiễm Thuật nóng nảy với anh, anh cứng đầu nói: “Thôi quên đi, khi nào em ấy đi thì thôi. Đây là giới hạn cuối rồi.”
Nhưng thay vì đợi Nhiễm Thuật rời đi, anh đã thấy quản gia mang một bình hồng trà đến.
Anh nhìn ly hồng trà trước mắt, rót một chén rồi nhìn mấy miếng cặn bên trong, sau đó ngẩng đầu nhìn quản gia.
Quản gia khẽ ho một tiếng, giả bộ bình tĩnh không nói gì.
Anh không dám uống, đoán chừng Nhiễm Thuật sẽ bỏ gì đó vào hồng trà. Loại này sẽ để lại cặn trong nước trà, nếu nhìn không kỹ sẽ không phát hiện ra.
Suy nghĩ một hồi, anh nói với quản gia: “Thả một vài lát chanh vào, chờ nó ngọt hơn hẵng đưa cho Nhiễm Thuật. Nhớ bảo là trà mới pha, còn bình hồng trà kia tôi uống hết rồi.”
“Vâng.” Quản gia bưng hồng trà đi ra ngoài.
Anh ngồi vào bàn tiếp tục đọc sách, một lúc sau lại nhìn đồng hồ. Một tiếng trôi qua, anh đứng dậy đi về phòng Nhiễm Thuật.
Lúc đẩy cửa phòng của Nhiễm Thuật thì anh thấy cửa đã bị khóa. Anh quay sang gõ cửa, một lúc sau vẫn chưa thấy Nhiễm Thuật ra mở cửa, anh chỉ đành gọi quản gia mang chìa khóa lên.
Vừa vào đã thấy Nhiễm Thuật vội vàng từ trong phòng tắm thò đầu ra ngoài nhìn hắn, mắng: “Anh, anh vào đây làm gì?”
“Xem em.”
“Khỏi, khỏi nhìn! Em tắm xong đi luôn.” Nhiễm Thuật lại quay trở vào phòng tắm.
Anh bước lại gần cửa nhà tắm, phát hiện hình như Nhiễm Thuật mới tắm xong. Gương mặt cậu ửng hồng, cả người cũng ửng hồng, đặc biệt là bờ vai nhìn bằng mắt thường có thể thấy màu hồng hào rõ rệt.
Nhiễm Thuật đến bồn rửa tay vốc nước lên mặt, nhưng vẫn không cảm thấy khá lên chút nào. Thế là cậu đành bật máy sấy để làn gió lạnh thốc vào mặt
Anh liếc nhìn Nhiễm Thuật, hỏi: “Tắm lâu thế này đá cũng mòn nhỉ?”
“…” Nhiễm Thuật không lên tiếng, thẳng lưng giả vờ bình tĩnh.
Tang Hiến đi ra ngoài và thấy bình hồng trà chanh trong phòng đã vơi một nữa, đoán chừng Nhiễm Thuật đã tự mình uống.
Nhiễm Thuật đi theo, chỉ vào anh hỏi: “Anh, anh đổi hồng trà rồi à?”
“Em đã bỏ cái gì vào đó?”
Nhiễm Thuật đang tuyệt vọng muốn chết, phút chốc trở nên cáu kỉnh, tiếp theo đưa tay đẩy anh ý muốn bảo anh đi ra ngoài.
Anh không chịu rời đi, ngược lại đứng vững một chỗ nhìn Nhiễm Thuật. Dáng vẻ lúc này của cậu khiến anh cảm thấy hết sức thú vị.
Anh đưa tay chạm vào mặt Nhiễm Thuật: “Em nóng lắm hả?”
Sau khi bị Tang Hiến chạm vào, Nhiễm Thuật tỏ vẻ rất nghe lời, thậm chí cậu còn chủ động cọ mặt vào tay anh khiến anh không nhếch miệng cười.
“Anh, anh đoán được rồi còn hỏi!” Nhiễm Thuật vừa thấy anh cười liền thẹn quá hóa giận.
“Tại sao em lại hạ loại thuốc này với anh?”
“Anh không, không đến tìm em, em nghĩ anh chịu hết nổi sẽ tới tìm em…” Nói xong Nhiễm Thuật giận dữ dậm chân: “Cmn khó chịu quá, bỏng rát quá.”
“Ồ…” Tang Hiến giả vờ bình tĩnh tìm kiếm một vòng trong phòng, cuối cùng thấy một con ciu giả và ném nó lên giường: “Em tự giải quyết đi, cố lên.”
Nhiễm Thuật sửng sốt: “Sao trong nhà anh lại có đồ vật kiểu này?”
Tang Hiến cười ranh mãnh: “Để về sau cho em dùng.”
“Anh, anh thích đạo cụ play?!”
“Anh mới mua nhiều lắm, shop vừa gửi tin nhắn báo hàng đang trên đường tới.”
Cảm giác này thực sự rất vi diệu, Nhiễm Thuật tức giận đến mức muốn cầm cái đồ chơi kia quăng vô mặt Tang Hiến.
Nhưng vì đang cảm thấy khó chịu nên Nhiễm Thuật bèn bổ nhào qua ôm Tang Hiến, sau đó kiễng chân muốn hôn anh nhưng anh lại lùi lại và tránh né: “Chúng ta đã chia tay rồi.”
“Anh, anh có ý gì?”
“Em dùng những thứ này tự giải quyết đi, anh ở đây xem.”
Tang Hiến chẳng những không muốn giúp mà còn cười trên nỗi đau của người khác.
Nhiễm Thuật bực muốn chết, túm lấy vali tính bỏ đi.
Tang Hiến chỉ vào cậu và nói: “Em định ra ngoài với tình trạng này hả?”
Cậu do dự một hồi rồi dừng lại, đẩy dụng cụ trên giường ra: “Ông đây không, không thèm mấy cái thứ này. Ông sẽ tự giải quyết trước mặt anh để anh biết rằng tay của ông đây vẫn ngon hơn!”
Nhiễm Thuật bình tĩnh trèo lên giường rồi giải quyết trực tiếp trước mặt anh.
Tang Hiến ấy thế mà lại cảm thấy ngon lành, hận không thể tặng cậu một tràng pháo tay.
Cậu giải quyết một lần xong, nằm trên giường cầm khăn giấy lau chùi sạch sẽ. Nhưng nghỉ ngơi được một lát chỗ đó lại dựng đứng lên, cậu lập tức khó chịu đến khóc nấc lên.
Tang Hiến tiếp tục theo dõi Nhiễm Thuật.
Lúc hắn đến Nhiễm Thuật chỉ khoác một cái áo choàng tắm, sau khi giải quyết một lần cái áo choàng đó chỉ treo hờ trên người cậu.
Bây giờ cậu vừa tức vừa bực, lấy mu bàn tay chật vật lau nước mắt, khóc như lê hoa đái vũ.
Anh “tốt bụng” ném di động cho Nhiễm Thuật: “Gọi điện cho Ngọc ca của em đi, bảo cậu ấy tới đón em.”
Nhiễm Thuật nghe xong lập tức bắt đầu chửi bới, mắng nhiếc vô cùng mạnh mẽ.
Tên trộm già không biết xấu hổ!
Đồ khốn!
Đồ lòng dạ hiểm ác!
“Anh xem cái bộ dạng lấm la lấm lét của anh kìa, mắt em còn to hơn mắt anh! Trước kia không cảm thấy gì, bây giờ mới biết ánh mắt của anh đều là hèn mọn! Tổng tài bá đạo cái quần què! Anh cùng lắm chỉ là một lão! Lưu! Manh!” Nhiễm Thuật mắng rất hăng say.
Anh không quan tâm lắm, chỉ nhìn Nhiễm Thuật cười.
Nhiễm Thuật dường như có hơi nhịn không nổi, định tự giải quyết một mình lần nữa. Lúc này Tang Hiến mới đi tới bên cạnh Nhiễm Thuật, thấp giọng hỏi: “Muốn làm hòa với lão lưu manh không?”
“Cút!”
“Còn muốn làm bạn trai của lão lưu manh không, lại đây để lão lưu manh này nhìn em nào.”
“Anh đi ra chỗ khác!” Nhiễm Thuật cố hết sức đẩy hắn.
Anh không quan tâm lắm, chỉ cúi xuống hôn lên trán Nhiễm Thuật rồi tiếp theo là một nụ hôn ngay môi Nhiễm Thuật.
Nhiễm Thuật không đẩy anh nữa, thay vào đó ôm cổ anh, gấp gáp đáp lại nụ hôn đó.
Trước đây, Nhiễm Thuật luôn trong tình trạng thê thảm, dù đau nhức nhưng vẫn phải tỏ ra vui vẻ.
Đây là lần hiếm hoi cảm thấy thoải mái nên cả hai khó kiềm chế số lần.
Đối với hiệu quả của thuốc, cậu rất hài lòng, nó giúp cậu cảm thấy sảng khoảng lần này.
*
Nửa đêm, Tang Hiến bật đèn ngủ lên lau nước mắt cho Nhiễm Thuật đang ngủ say.
Sau đó tìm đồ cắt móng tay giúp cậu cắt móng.
Móng tay dài cào anh đau quá.