Cậu đi tới chỗ nào thì cảm giác học sinh xung quanh trở nên giống như hoa hướng dương, mặt hướng về phía cậu, còn cậu là mặt trời di động.
Cậu mím môi về tới lớp, sau khi ngồi xuống liền chú ý đến Hầu Mạch cứ nhìn cậu mãi, còn lấy điện thoại di động ra chụp ảnh cậu.
Tùy Hầu Ngọc không bao giờ chịu chụp ảnh vậy mà hiếm khi phối hợp, còn giơ lên bé heo màu hồng để cho Hầu Mạch chụp. Bất động được một hồi mới hỏi: “Chụp xong chưa?”
“Tôi quay video.”
“…” Vẻ mặt coi như là thân thiện trước đó bị thu hồi trong nháy mắt. Cậu nghiêm túc trở lại, còn trợn mắt nhìn Hầu Mạch một chút.
Hầu Mạch thì lại bật cười.
Tiệc tối chính thức bắt đầu, Nhiễm Thuật mới lần mò trong bóng tối trở về chỗ ngồi của lớp 11/17.
Có tất cả sáu lớp ngồi ở trên lầu hai lễ đường, chỗ ngồi của lớp 11-17 được xếp ở cuối cùng, cũng coi như dễ tìm cho Nhiễm Thuật.
Sau khi ngồi xuống, Nhiễm Thuật nói với Tùy Hầu Ngọc: “Từ, Từ Dữu Nhất có tiết mục, nhảy.”
Hầu Mạch thăm dò hỏi: “Em gái của chúng tôi nhảy đẹp không?”
Nhiễm Thuật vượt qua Tùy Hầu Ngọc nhìn về phía Hầu Mạch: “Ai, ai là em gái của cậu, đừng có mà lôi kéo làm quen, một chân của cậu vẫn chưa vào được cửa đâu, còn đang trong khe cửa.”
Tùy Hầu Ngọc ngồi ở giữa, không nghe được lời dạo đầu của MC bao nhiêu mà chỉ nghe thấy hai người ngồi bên trái phải cậu đang cãi nhau.
Cậu lười nghe, chỉ có thể hỏi Nhiễm Thuật: “Tiết mục của cậu thứ mấy?”
Nhiễm Thuật nhấc chân lên bắt chéo, trả lời như đại thiếu gia: “Hạ màn.”
“Không hổ là cậu.”
Nhiễm Thuật cười vô cùng xán lạn: “Chuyện đó là đương nhiên.”
Đang cười, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy người đang ngồi bên cạnh mình là Tang Hiến, Nhiễm Thuật thu hồi lại nụ cười trong nháy mắt.
Đang vui, tại sao lại phải ngồi bên cạnh tử thần thế này?
Cứ tới gần Tang Hiến sẽ bớt đi ba phần vui vẻ.
Thôi nhịn đi, bây giờ người ta đang là chủ nợ của cậu.
MC là học sinh lớp 11 ban văn, năng lực rất tốt, hẳn là đã từng học làm MC chuyên sâu.
Lớp năng khiếu của bọn họ có khóa này, không khí tiệc tối cũng khá tốt.
Chỉ vừa mới đến trường này được một học kì, hiện tại đã nhìn không ra chỗ nào không hài hòa nữa.
Giữa buổi tiệc tối có tiết mục tương tác, MC hỏi thăm ở hiện trường có bạn nào chưa báo danh trước đó mà muốn đi lên biểu diễn không.
Sân khấu hỗn loạn một lát, một nam sinh ôm ghi ta đi lên hát chay một bài hát đang nổi.
Người chủ trì lại đi lên sân khấu hỏi một lần nữa, đột nhiên có người bắt đầu ồn ào gọi tên của Hầu Mạch.
Ban đầu chỉ có một hai người gọi, càng về sau thành cả hội trường ồn ào.
Hầu Mạch đang ngồi ở ghế vô cùng bất đắc dĩ, hình như nổi tiếng quá cũng không tốt lắm.
Tùy Hầu Ngọc nhìn thấy dáng vẻ đắn đo của Hầu Mạch, lại nghĩ tới khả năng ca hát của Hầu Mạch, cuối cùng thở dài một hơi đứng dậy giúp Hầu Mạch chống đỡ.
Nhìn thấy người ra sân không phải là Hầu Mạch mà lại là Tùy Hầu Ngọc, các học sinh cũng vô cùng kinh ngạc, nhao nhao hoan hô.
Gần đây hầu như toàn bộ học sinh cấp 3 Phong Tự biết hai người nọ có quan hệ tốt, lần này thật sự đã chứng minh quan hệ của hai người tốt thật. Suy cho cùng thì người không thích làm chuyện ồn ào như Tùy Hầu Ngọc mà còn có thể lên thế chỗ, hẳn là món quà lớn nhất rồi.
Lúc lên sân khấu Tùy Hầu Ngọc vẫn mặc bộ quần áo thể thao màu đen của học sinh thể dục, đứng ở bên cạnh MC nhận lấy microphone.
MC nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc bèn hỏi: “Tớ hay nghe nói rằng cậu là một người rất đa tài đa nghệ, hôm nay cậu có thể biểu diễn gì đó mới lạ không?”
Trước đó đã có rất nhiều người thấy Tùy Hầu Ngọc nhảy vào lúc huấn luyện quân sự, MC cũng không muốn Tùy Hầu Ngọc hát một bài đã đi xuống, tốt nhất là cậu có thể nhảy.
Tùy Hầu Ngọc cũng không trả lời ngay, chỉ nhìn MC không nói lời nào.
MC bị nhìn đến mức hơi hoảng hốt, nhanh chóng đổi giọng: “Ầy… Hát thôi cũng được.”
Sợ hãi trong nháy mắt.
Tùy Hầu Ngọc cũng không để MC phải khó xử, nói: “Cho tôi mượn một nhạc cụ.”
MC bèn hỏi thăm một nhạc cụ thường gặp: “Guitar hả?”
Tùy Hầu Ngọc trả lời: “Đàn Nhị Hồ đi.”
Lúc này biểu diễn tài năng này quả thật là rất mới mẻ.
Nhị Hồ là một nhạc cụ cổ, luôn được tôn sùng là nhạc cụ kinh điển, lúc Tùy Hầu Ngọc cầm ở trong tay lại không hề lộ vẻ không hài hòa.
Thiếu niên mang đậm chất Trung Hoa, chênh lệch rõ ràng với tướng mạo kì lạ của Hầu Mạch.
Dường như… Tùy Hầu Ngọc vốn rất phù hợp với loại đồ vật cổ điển như thế này.
Sau khi nam sinh trước đó đàn hát xong, giá đỡ, micro và ghế vẫn chưa kịp dọn đi, Tùy Hầu Ngọc thuận thế ngồi xuống.
Không ngồi không sao, sau khi ngồi xuống liền hiện ra ưu thế chân dài.
Ghế ở trên sân khấu là ghế dựa có chân cao, nam sinh trước đó đặt hai chân lên chỗ dựa của ghế, chân của Tùy Hầu Ngọc lại có thể chạm đất.
Sau khi cậu ngồi vững thì thử âm đàn Nhị Hồ một chút, sau đó nói vào micro: “Hát một bài quen thuộc hay nghe nhé, hát bài hiếm nghe thấy sợ các cậu không hiểu.”
Vẫn là dáng vẻ ngầu không ai bì nổi như cũ, hết lần này tới lần khác nên tất cả học sinh đều không cảm thấy gì lạ.
Dáng vẻ của Tùy Hầu Ngọc chính là như vậy.
Nói xong, cậu bắt đầu kéo Nhị Hồ, hát một đoạn “Tô Tam phạm tội bị áp giải” phiên bản nam đán.
*Cho bạn nào muốn nghe thử: 苏三起解
Vừa mở miệng đã quỳ là gì?
Trong nháy mắt Tùy Hầu Ngọc mở miệng, cả đám người đã thốt lên rồi lại im lặng rất nhanh, sợ nghe không được giọng của Tùy Hầu Ngọc.
Chờ Tùy Hầu Ngọc hát xong, buông Nhị Hồ xuống chuẩn bị xuống sân khấu thì MC lại đi lên, dùng giọng điệu khoa trương nói: “Vẫn chưa nghe đủ! Có đúng không!”
Học sinh ở dưới sân khấu cũng phối hợp, nhao nhao theo.
Tùy Hầu Ngọc bị ép chỉ có thể nhịn xuống cơn giận, sau khi ngồi xuống suy nghĩ một lát thì kéo Nhị Hồ tìm điệu, lần này hát bài – “Mộng uyên ương hồ điệp”
*Cho bạn nào muốn nghe thử: 新鸳鸯蝴蝶梦
Giọng của Tùy Hầu Ngọc rất giống thiếu gia, thuộc giọng thiếu niên tiêu chuẩn, khi hát không lộ vẻ tang thương quá. Cộng thêm trước đó cậu có luyện tập phát âm kiểu hí khúc tương đối nhiều, lúc hát rất có màu sắc riêng của chính mình.
Giống như là thuyết minh lại bài hát này một lần nữa, hát không khổ sở lắm, ngược lại còn vui vẻ, trong giọng hát còn mang theo một tia lười biếng.
Giống như là một con mèo đang nằm phơi nắng ở cửa sổ vào buổi chiều, giơ móng vuốt lên, lười biếng kêu meo meo.
Lúc hát cậu giương mắt nhìn, như có như không nhìn về phía tầng hai.
Cậu biết người nọ nhất định đang nhìn cậu, cậu thậm chí còn đoán được giờ phút này nhất định người kia đang mỉm cười, bên trong đôi mắt sáng màu ngập tràn vui sướng.
Cậu tiếp tục kéo đàn Nhị Hồ, hát hết bài hát xưa cũ này.
Cài tóc ác quỷ nhỏ ở trên đầu cậu còn đang phát ra ánh sáng màu đỏ sậm, làm hiện lên vẻ dịu dàng hiếm có trên khuôn mặt sắc sảo của cậu.
Cậu hát rồi hát, khóe miệng nhếch lên, quyến rũ một cách bất ngờ.
Hát xong bài hát này, Tùy Hầu Ngọc không hát nữa mà dừng lại, trực tiếp đi xuống đài. Ôn ào thế chứ ồn ào nữa cũng vô dụng, cậu đã nể mặt lắm rồi.
Sau khi trở lại hàng của lớp ngồi xuống, Nhiễm Thuật không nhịn được hỏi: “Sao, sao cậu lại hát bài đấy, không phải bài cậu thích mà!”
“Ò.” Tùy Hầu Ngọc lại lần nữa lấy áo khoác lông ra khoác trên chân, trả lời, “Con chó nào đó thích nghe.”
“Má nó, tớ sai rồi.” Nhiễm Thuật mắng một câu.
Tùy Hầu Ngọc vừa mới ngồi xuống, Hầu Mạch liền vươn tay ra, cẩn thận từng li từng tí móc lấy ngón út của cậu, cậu cũng không né tránh.
Hầu Mạch nhanh chóng được voi đòi tiên, ngón trỏ và ngón giữa đi vài bước trên mu bàn tay cậu như một kẻ nhát gan đang đi trên đường, sau đó hắn đặt tay lên trên mu bàn tay của cậu, luồn ngón tay mình vào trong khe hở giữa những ngón tay của Tùy Hầu Ngọc, mười ngón đan chặt vào nhau.
Trong lễ đường mờ tối, trên sân khấu còn đang biểu diễn tiết mục, dưới sân khấu cũng rất rối loạn, người người nhốn nháo.
Phía sau lễ đường là nơi im lặng nhất, dưới lớp áo lông phủ bên trên, bọn họ lặng lẽ nắm tay thật chặt, không buông ra.
Hầu Mạch nhẹ nhàng chậm chạp quay đầu, nói bên tai Tùy Hầu Ngọc: “Hay lắm, tôi rất thích.”