Hầu Mạch chỉ vào một cái nói: “Loại bằng nhôm này bỏ thẳng, quá nặng, cậu nên mua loại sợi carbon. Độ bền tốt, tính ổn định cũng okay.”
Tùy Hầu Ngọc nhìn một lượt, ánh mắt dừng ở một cây vợt có thiết kế độc lạ.
Hầu Mạch lập tức phản đối: “Đừng chọn mấy cái vợt hoa hòe hoa sói này, cậu phải xem xét bề mặt, chất liệu, tay cầm, trọng lượng, chiều dài và độ ổn định của vợt.”
“Còn gì nữa không?” Tùy Hầu Ngọc quay đầu lại hỏi.
Hiểu biết của cậu với tennis chỉ dừng lại ở mức biết chơi chứ không tinh thông. Kỹ thuật thì còn được, đối với những thứ cụ thể khác thì không biết gì, dù sao cũng chỉ là hứng thú học mấy năm mà thôi, trong thời gian đó cũng học thêm nhiều thứ khác, không có thời gian chuyên tâm luyện tập nhiều.
Nói tóm lại là: có kỹ năng, nhưng kinh nghiệm thực chiến không đủ.
“Nếu muốn dễ kiểm soát tốc độ và khả năng khống chế vợt thì nên chọn loại vợt nhỏ. Mặt vợt lớn khó đánh hụt nhưng phải xem khả năng đánh trúng chính xác của cậu. Mặt vợt có 5 size, từ 1 đến 5. Cậu cầm trong tay cảm nhận thử một chút, cầm theo kiểu tôi dạy cậu ấy, ngón giữa và ngón trỏ đặt ở đây, ngón cái ở đây…”
Tùy Hầu Ngọc cầm vợt cảm nhận, Hầu Mạch đi theo phía sau, tiếp tục giới thiệu: “Còn có trọng lượng, cái này cũng phải xem thói quen của cậu. Nếu cậu muốn lúc đánh bóng có lực lớn thì chọn vợt nặng một chút, lực quán tính của vợt sẽ lớn hơn. Vợt nhẹ thì dễ sử dụng hơn, linh hoạt, vừa tay, cánh tay không quá mỏi, nhưng mà vợt nhỏ quá lực đánh ra sẽ yếu, dễ bị đối thủ đoán được.”
Hầu Mạch lấy một cái ở trên giá xuống, “Tôi dùng cái này, khá tiện tay, trọng lượng cũng phù hợp, hơn nữa còn rất bền.”
Tùy Hầu Ngọc cầm vợt vỗ nhẹ lên mặt lưới một chút, lại nghe Hầu Mạch kiến nghị, “Tay cậu nhỏ hơn tay tôi, chọn cái nhẹ hơn một chút là được.”
Khi hai người đi cùng nhau, Hầu Mạch đã quen với cảnh làu bàu tự nói chuyện nên không để tâm, vẫn cứ một mình thao thao bất tuyệt.
Tùy Hầu Ngọc giơ tay mình lên nhìn thử, sau đó túm tay Hầu Mạch, muốn chứng minh tay mình không hề nhỏ.
Hầu Mạch bình tĩnh giơ tay lên, ấn tay đối phương vào tay mình, so cổ tay thẳng hàng, nhìn qua nhìn lại một lúc, đúng là tay của Tùy Hầu Ngọc gầy hơn một chút.
Tay Hầu Mạch rất to. Tùy Hầu Ngọc thậm chí còn cảm nhận được sự thô ráp của bàn tay, hẳn là do vết chai do cầm vợt lâu ngày tạo thành.
Nhiệt độ ấm áp giữa hai lòng bàn tay luân chuyển, cậu thế mà lại không hề bài xích, còn cảm thấy một tia yên lòng.
Ngay sau đó là một cơn buồn ngủ bao phủ, cảm giác kia tới rất nhanh và mạnh, chiếm lĩnh toàn bộ thần trí của cậu chỉ trong nháy mắt.
Tùy Hầu Ngọc vội vàng rút tay ra, nhờ vậy mới tỉnh táo lại, không đến nỗi muốn nằm xuống ngủ ngay như lúc nãy nữa.
Tại sao khi chạm vào Hầu Mạch sẽ bị cơn buồn ngủ tấn công?
Tùy Hầu Ngọc nghĩ mãi không ra.
Trùng hợp lúc này huấn luyện viên Vương xuống lầu, giọng oang oang chưa thấy người đã thấy tiếng, “Hai đứa cùng đến à? Không phải là như nước với lửa hả? Sao lại cùng đi chọn vợt thế này?”
Hầu Mạch giải thích trước: “Cậu ấy đang ở trọ chỗ em, là một nhà mà mẹ em nhận quét dọn. Cậu ấy muốn mua vợt nên em dẫn đi.”
“Ồ, sức khỏe của mẹ em vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn ạ.”
“Vậy thì tốt.”
Huấn luyện viên Vương đứng giữa hai người, hỏi: “Chọn được cây nào chưa?”
Tùy Hầu Ngọc lắc đầu: “Chưa ạ.”
“Hầu Mạch giới thiệu về các loại vợt với em chưa?” Huấn luyện viên Vương hỏi.
“Rồi ạ.”
“Có suy nghĩ gì không?”
“Em muốn chọn một cái nhẹ thôi, mặt lưới nhỏ, tay cầm không quá dày.”
Huấn luyện viên Vương cân nhắc một chút rồi hỏi: “Em đã cẩn thận nghĩ về phong cách chơi của mình chưa?”
“Vâng, sức mạnh và thể lực em cơ bản đảm bảo được, chọn vợt nhẹ vẫn đánh trả được. Em cảm thấy trong thời gian ngắn đuổi kịp mọi người là rất khó nên muốn lợi dụng ưu thế lớn nhất của mình, phát huy tới mức cao nhất, ưu thế của em chắc là sự linh hoạt.”
Huấn luyện viên Vương gật gù, đồng ý với suy nghĩ của Tùy Hầu Ngọc, sau đó lấy một cái vợt đưa cho cậu, “Cảm nhận thử cái này xem, không phải loại nhẹ nhất, loại nhẹ quá chỉ dùng cho nữ sinh chơi. Loại này phù hợp nhất với yêu cầu của em, chất liệu cũng không tồi.”
Huấn luyện viên Vương là huấn luyện viên của Tùy Hầu Ngọc, đương nhiên sẽ không đề cử hàng tồn kho hoặc lợi nhuận cao, ông chọn cây vợt phù hợp với Tùy Hầu Ngọc nhất.
Tùy Hầu Ngọc cầm trong tay ước lượng một chút, cảm thấy khá thích cây vợt này.
Huấn luyện viên Vương lấy ra một cuộn băng thấm mồ hôi, nói: “Nếu em ưng nó thì để thầy quấn băng lên tay cầm cho.”
“Vâng, vậy em lấy cây này.” Tùy Hầu Ngọc đưa sang.
Huấn luyện viên Vương cầm vợt ra quầy, vừa làm vừa nói: “Em là người mà thầy dẫn theo, thầy chỉ tính giá vợt. Cái băng thấm mồ hôi quấn tay cầm này cho em, dù sao cũng là thầy kéo em tới đội tennis.”
Tùy Hầu Ngọc hào phóng nói: “Thầy kiếm lời một chút cũng không sao đâu ạ.”
Huấn luyện viên Vương bật cười: “Thầy kiếm được bao nhiêu từ một đứa nhóc như em?”
Hầu Mạch vừa bóc trái cây miễn phí ở quầy ăn, vừa nói: “Kiếm lời một ít cũng được, cậu ta vung tiền như rác luôn, thuê nhà trọ dài hạn ở một mình, người bình thường chẳng mấy ai làm được.”
Huấn luyện viên Vương đập Hầu Mạch một cái, vừa cười vừa nói: “Hai đứa ăn cơm chưa?”
Hầu Mạch lập tức lắc đầu: “Chưa ạ.”
Tùy Hầu Ngọc chần chừ một chút mới trả lời: “Chưa ạ.”
“Lên nhà ăn chút gì đi, thầy bảo sư mẫu nấu mấy món rồi.” Vừa nói vừa đẩy hai tên nhóc nam sinh lên tầng.
Huấn luyện viên Vương vừa đi vừa nói chuyện với Tùy Hầu Ngọc về một số điều cần lưu ý trong khi chơi tennis, một số cách bảo quản vợt, vừa nói vừa quấn băng thấm mồ hôi, kỹ thuật cực kỳ chuyên nghiệp, nhìn là biết thường làm nên quen tay rồi.
Sau đó ông hỏi: “Buổi chiều có bận gì không? Không bận thì ở lại đây đi, thầy dạy hai đứa đánh đôi.”
Huấn luyện viên Vương rất để ý chuyện này, lúc mới nhắc đến cảm thấy Tùy Hầu Ngọc hơi động lòng nên muốn thừa thắng xông lên, giữ chặt lấy Tùy Hầu Ngọc.
Hầu Mạch vừa ăn hoa quả vừa trả lời: “Có, buổi chiều bọn em bận làm chuyện khác rồi.”
Huấn luyện viên Vương hỏi: “Làm gì? Bài tập về nhà à?”
“Bọn em hẹn chiều này đánh một trận.”
Mặt huấn luyện viên Vương tức khắc đen sì: “…..”
Tùy Hầu Ngọc đỡ trán.
Buổi chiều hôm đó, lần đầu tiên Tùy Hầu Ngọc được cảm nhận cái gì gọi là huấn luyện cường độ cao.
Đến khi tập xong mồ hôi trên quần áo hai người gần như có thể vắt ra được một bát nước.
Lần thứ nhất đi cùng mẹ Hầu, cậu hoàn toàn có thể hiểu được.
Thế nhưng lại có lần thứ hai, Tùy Hầu Ngọc không thể không hoài nghi là do Hầu Mạch cố ý.
Không muốn đánh thì nói thẳng, vòng vo làm gì?!
Cặn bã!!
*** Hết chương 19