“Tôi chắc chắn.”
Nội tâm Thẩm Hòe Tự cực kỳ thổn thức, Kỷ Xuân Sơn học hành thông minh tuyệt đỉnh mà sao phương diện tình cảm đần độn thế nhỉ.
Anh móc từ trong túi ra một bức thư tình màu hồng nhạt xếp hình trái tim, cố hết sức tỏ ra rộng rãi: “Đáng lẽ phải đưa cho cậu từ hôm trước nhưng mãi không có cơ hội thích hợp, cậu xem xong rồi lại nói.”
Kỷ Xuân Sơn bình tĩnh nhận tư cất vào ba lô đeo lưng.
“Không xem thử à?” Thẩm Hòe Tự dứt lời lại cảm thấy bản thân hơi vô duyên, bèn nhấc chân đi về hướng ngược lại, “Tôi qua bên kia đây, cậu cứ xem đi nhé.”
“Không cần.” Kỷ Xuân Sơn giữ chặt cánh tay anh, đột ngột dời đề tài, “Phơi nắng có khó chịu không?”
Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu xuyên qua tầng mây mỏng chiếu thẳng xuống hai người không hề kiêng nể, da Thẩm Hòe Tự vốn trắng, giờ phút này hai má và mũi đã bị phơi đến đỏ ửng.
Trong lòng anh hiểu rõ tám phần là Kỷ Xuân Sơn ngại phải xấu hổ trước mặt mình, rất thức thời tiếp chuyện: “Cũng hơi hơi, hình như sắp tróc da rồi.”
Trước mắt là núi non trùng điệp, bên chân là vách đá sừng sững, tiếng ồn ào phía xa xa bị thảm thực vật sum suê che chắn hết, bên tai chỉ còn lại tiếng chim hót và gió thổi qua tán lá kêu xào xạc. Kỷ Xuân Sơn dừng bước, lấy từ trong ba lô ra một chiếc mũ ngư dân rộng vành. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn Thẩm Hòe Tự đến khi anh dựng cả tóc gáy, sau đó hít sâu một hơi đội mũ lên cho anh: “Đường núi nguy hiểm lắm, nhớ chú ý dưới chân.”
“Cậu không thấy nắng à?” Thẩm Hòe Tự hỏi hắn.
“Không.” Kỷ Xuân Sơn vặn chai nước khoáng ra ngửa đầu uống ừng ực. Cổ hắn thon dài, Thẩm Hòe Tự nhìn chằm chằm vào trái cổ trượt lên trượt xuống mà thất thần, cầm lòng không đậu tự sờ lên cổ mình.
Kỷ Xuân Sơn trông thấy giật mình: “Cậu làm gì thế?”
“Sao tôi không mọc được ra quả táo đẹp như vậy nhỉ.” Ánh mắt Thẩm Hòe Tự cực kỳ hâm mộ, “Đừng nói cổ của cậu là cổ thiên nga trong truyền thuyết đấy nhé?”
Kỷ Xuân Sơn suýt sặc nước, vội vàng đậy nắp chai xoay người thúc giục: “Mau đi nhanh đi, sắp tới nơi rồi.”
– ——————-
Lời tác giả:
Biết mọi người thế nào cũng quên, để tôi dẫn về ôn lại lời thoại trên Con đường tình yêu chương 6 nhớ:
“Thẩm Hòe Tự, phơi nắng có khó chịu không?” Kỷ Xuân Sơn đột nhiên hỏi.
“Cũng hơi hơi.” Thẩm Hòe Tự nhẹ giọng bật cười, “Sao nào, trong ba lô anh còn giấu cả mũ nữa à?”