Thẩm Hòe Tự cố gắng giãy giụa: “Con đang đi công tác ở Hải Khẩu.”
“Đi làm gì?”
“Kêu gọi đầu tư.”
“Vẫn chưa gọi được đầu tư à? Thiếu vốn thì cứ nói với mẹ một tiếng.” Sếp Triệu bắt đầu thở ra mùi tiền.
“Đã thuyết phục thành công rồi.” Thẩm Hòe Tự vội vàng biên một câu lừa gạt.
Vốn dĩ mục đích anh tự gây dựng sự nghiệp là để chứng tỏ bản thân cho Triệu Văn Nhân thấy, nếu thật sự muốn bòn tiền mẹ thì đã không đến mức phải nhốt mình trong phòng khách sạn bé bằng bàn tay cả tháng trời nay.
“Thế bao giờ mới về?”
Thẩm Hòe Tự nói không lại Triệu Văn Nhân, tâm tình bực bội vươn tay với hộp thuốc lá trên tủ đầu giường.
Đầu bên kia hơi dừng một chút, đột nhiên hỏi: “Đã cai thuốc chưa đấy?”
“Cai rồi.” Thẩm Hòe Tự vội vàng thả điếu thuốc xuống.
“Con nghĩ dễ lừa được mẹ ruột mình lắm hay sao?”
“Mẹ, ung thư phổi không di truyền, mẹ đừng sợ bóng sợ gió nữa.” Thẩm Hòe Tự không muốn chống đối Triệu Văn Nhân, thường ngày anh hút không nhiều lắm, thật sự là vì vòng góp vốn có quá nhiều chuyện phiền lòng nên mới không nhịn được.
“Muốn tức chết mẹ mới vừa lòng đúng không?” Trong ống nghe vọng ra một tiếng vang trầm đục nghe như tiếng vỗ bàn.
“Con làm gì dám.” Thẩm Hòe Tự qua loa vuốt đuôi, “Không hút thật mà.”
“Dù sao chủ nhật này vẫn phải đi cho mẹ, hẹn với người ta xong xuôi hết rồi, địa điểm sẽ nhắn tin sau. Thôi không nói nữa, mẹ còn có việc.” Triệu Văn Nhân không chờ anh đáp lời, dứt khoát cúp máy.
Thẩm Hòe Tự cầm điện thoại ngẩn ra trong giây lát mới thả người xuống nệm giường phía sau.
Năm anh học lớp 4, đột nhiên ba anh được chẩn đoán ung thư phổi thời kỳ cuối, chống chọi không đến mấy tháng đã qua đời. Lúc ấy Triệu Văn Nhân vừa bắt đầu thành lập công ty, Thẩm Hòe Tự tận mắt chứng kiến mẹ mình bạc hết nửa đầu chỉ trong vỏn vẹn mấy ngày. Nhưng người phụ nữ mạnh mẽ ấy rất cứng rắn, một tay giữ công ty một tay quản việc nhà, quyết không để lỡ dở bên nào.
Từ ngày hiểu chuyện anh đã biết thương Triệu Văn Nhân, cho dù ham muốn khống chế của bà có lớn đến đâu cũng sẽ cố nghe theo lời mẹ. Lần duy nhất anh chống đối Triệu Văn Nhân là vào mười ba năm trước, hai mẹ con chiến tranh lạnh mất hai tháng, cuối cùng người xuống nước trước vẫn là Thẩm Hòe Tự.
Triệu Văn Nhân sắp xếp vô số lần xem mắt mà chưa có cuộc hẹn nào kéo dài đến lần thứ hai, Thẩm Hòe Tự cảm thấy bà vốn biết rõ nhưng luôn giả bộ hồ đồ. Thế nhưng trận chiến càng cam go bà càng ra tay mạnh mẽ, đúng là rất có phong phạm nữ cường.
Thẩm Hòe Tự nhấc chiếc khăn lông đang phủ lên mặt xem lại lịch trên điện thoại, chủ nhật là ngày 22 tháng 5.
Anh suy nghĩ một lát rồi nhắn tin WeChat cho Phan Thận: “Đi Châu Hải* trước, sáng ngày 20 đi, tối 21 về, lịch trình sau đó tôi không theo được.”
*Châu Hải 珠海: một thành phố trực thuộc tỉnh ở bờ biển phía nam tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc.