Thế nên cậu đang làm cái gì thế này, cơ thể hai người giờ phút này còn dính lấy nhau không một khe hở, nhất là chỗ nào đó, quá rõ ràng.
“Khụ…”
“Khụ, khụ…”
Từ Chi cười đau sốc hông, kéo cậu trở lại: “Trần Lộ Chu, đừng giả bộ, em biết anh có phản ứng, ưm…”
Miệng bị người ta mút không chút khách sáo, thần tốc tiến quân vào như có ý muốn trả thù, đầu lưỡi bị liếm đến tê mỏi, Từ Chi cũng dồn dập, mãnh liệt hôn đáp trả cậu. Chờ mút đủ rồi, Trần Lộ Chu cúi xuống cắn vào cổ cô một cái, trái tim đập thình thịch, tai của cả hai người đều đỏ rực như máu, giống như đóa hồng mao kiêu ngạo trong tuyết trắng, đỏ nổi bật.
Bông tuyết bay dưới ánh đèn đường, nhuộm trắng các tòa nhà Bắc Kinh. Đèn đuốc sáng lên, hai cơ thể nồng nhiệt của thiếu niên thẳng thắn lại chân thành.
“Dù trước kia em như thế nào, anh đều yêu hết, sẽ không nhìn người khác.” Cậu đột nhiên nói. Lúc ấy hai người ngồi trên ghế sô pha, Từ Chi ngồi trên đùi cậu, hai người quấn quýt lấy nhau lúc hôn lúc không, quần áo xộc xệch. Áo len của Từ Chi bị kéo lên một nửa, cô còn chưa lấy lại tinh thần, đỏ mặt tim đập, ngực đập như đánh trống, thở hổn hển nói: “Em cũng không nhìn.”
“Em chắc chứ?” Trái lại quần áo của Trần Lộ Chu lại chỉnh tề, gác một tay lên lưng ghế, một tay khác véo gò má của cô, còn không sợ gì nhéo nhéo, trông rất phách lối, “Nữ chính trong câu chuyện nhìn trai đẹp Học viện Mỹ thuật ở nhà ăn mấy hôm trước là ai? Miệng còn uống trà sữa, ăn cơm của anh gọi là em đúng không, Từ Chi?”
Từ Chi phì cười, nhưng lực tay trên mặt vẫn không giảm, cô bị béo má, chỉ có thể cầu xin tha thứ: “Chuyện này anh không thể trách em, chỉ đơn giản là phản ứng tự nhiên thôi. Anh không cảm thấy áo khoác trên người cậu ấy khá giống phong cách của anh sao? Em không thể nào miễn dịch được với những nam sinh giống anh mà.”
“Không thể nào miễn dịch được?” Trần Lộ Chu nhướng mày, rung chân, hung dữ, không vui, “Em nói lại xem, không thể nào miễn dịch được với ai?”
Từ Chi run lên, biết nghe lời phải mà sửa miệng: “Với anh.”
“Người trông giống anh theo đuổi em, em có chịu nổi không?”
“Chịu nổi chứ.” Từ Chi nói, “Chủ yếu là lần đấy em nhìn quần áo, người kia cũng đẹp trai phết.”
“Diễn, em diễn tiếp đi.”
“Vậy em sửa lại, sau này em sẽ cố gắng bớt nhìn.” Từ Chi mệt mỏi.
“Em phản rồi.”
Một giây sau liền bị người nọ bất ngờ xoay người đè lên sô pha, Từ Chi không kịp tránh, bị người nọ đè xuống dưới, người đàn ông nằm trên người cô, eo bị bóp lấy. Từ Chi sợ nhột nên cười tránh, gần như muốn vặn vẹn thành con rắn, nhưng căn bản là đâu chống lại nổi sức của cậu, hai tay đều bị cậu dùng một tay giam giữ đè trên đỉnh đầu, đôi mắt dịu dàng liên tục cầu xin tha thứ, tiết tháo đã chạy mất dép.
Ngoài cửa sổ đã tích tụ một lớp tuyết thật mỏng, đêm khuya tuyết rơi tĩnh lặng, chân giẫm lên mặt đường, tuyết ma sát với mặt đất tạo ra những tiếng động nhỏ, mùa đông đã tới gần.
Chưa tới lát sau, không khí bên trong phòng đã nóng tới khó chịu, toàn là tiếng cười khẽ và tiếng thở dốc xin tha liên tục của cô.
“Trần Lộ Chu, em yêu anh.” Như nửa đùa nửa xin tha thứ, trong mắt cũng có mấy phần nghiêm túc.
“Nói gì cũng muộn rồi, tối nay em chờ bị dạy dỗ đi….”
….. Chờ cậu phản ứng lại, tiếng trêu đùa đã im bặt, tĩnh lặng trong thoáng chốc, bên trong căn phòng u ám, chỉ có chiếc đèn nhỏ trên tường phát sáng, giống như cuốn sổ nhật ký cũ, miên man tình ý vô tận, cũng không có bất kì tiếng động dư thừa nào, cho đến khi tiếng hôn dày đặc lại vang lên.
Như gió như mưa, hơi thở bên tai ngày càng nặng, áo quần ve vuốt, vành tai bị hôn khẽ như có như không, từng chút một.
Cuối cùng, hai người dây dưa ở trên sô pha. Người đàn ông vùi trong cổ cô, đỡ trán, yên lặng hồi lâu, không biết là đang suy nghĩ gì. Ban đầu Từ Chi tưởng là cậu ngủ rồi, sau đó mới nghe thấy tiếng cậu cười khanh khách, giọng nói thật thấp, buồn bã căng lên: “Không kiểm soát nổi, giúp anh nhé?”
Giúp cậu như thế nào? Da đầu Từ Chi thoáng chốc căng lên, nhịp tim đập lại đột ngột tăng vọt.
“Làm… Làm như thế nào.”
Cô bị đưa đến phòng tắm, cũng không phải là tắm uyên ương mà chỉ là nơi này tương đối dễ phát huy. Trần Lộ Chu cởi áo, để lộ bờ vai rộng lưng thẳng, làn da cậu rất trắng, làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, không hút thuốc cũng không uống rượu, còn thường xuyên chơi bóng, đường cong trên vai và lưng nảy cơ bừng bừng. Bụng như được lát đá cuội bằng phẳng, không phải là kiểu căng phồng phô trương mà là đều đặn sạch sẽ.
Nhìn khiến lòng người phải nóng lên.
Hai người đè lên vách tường phòng tắm hôn nhau. Trần Lộ Chu vừa hôn cô vừa nắm lấy tay cô đặt ở eo mình.
“Sờ được chưa?”
“Túm được rồi!” Từ Chi giống như mò cá trong nước, đột nhiên chụp lấy.
Trần Lộ Chu không có chuẩn bị, bị cô túm đến giật cả mình, “Em đang bắt cá đấy à! Anh bảo em sờ eo trước!”
Từ Chi nào biết có nhiều quy định như thế, không hài lòng kêu lên, “Lắm chuyện.”
Kết quả lại sờ được một hoa văn nho nhỏ ở eo, cô cúi xuống nhìn, là một đóa hoa sơn chi, “Hình xăm của anh?”
Cậu chống một tay lên tường, cúi đầu nhìn cô, “Ừ, ngày đó em muốn xăm tên của anh đúng không, cái cớ cherry này quá giả. Anh xăm rồi, em đừng xăm nữa, rất đau.” Nói xong lại khẽ cười, bóp cằm của cô, “Bắt cá đi, nhẹ chút.”
Từ Chi: “…”
Phòng tắm không còn tiếng vang, ngoại trừ một vài tiếng thở lúc cao thấp, bên trong bốc lên một tầng sương mù xóa bay dấu vết hình bóng của hai người họ, nhưng vẫn có thể lờ mờ trông thấy, một tay cô gái bị người nọ đan chặt mười ngón tay đè lên tường, thỉnh thoảng lại siết chặt, bóp khẽ.
Trái tim sớm đã dừng nhảy, chờ lúc tỉnh táo lại, đã về đến trên giường.
Đợi Trần Lộ Chu tắm xong đi ra, Từ Chi mở to đói mắt, mê mang như muốn ngủ. Trần Lộ Chu ngồi một bên cằm khăn lông lau tóc trên giường, thờ ơ bóp mặt của cô, “Chờ anh?”
“Ừm.” Từ Chi mơ màng buồn ngủ, “Kỳ nghỉ đông anh định như thế nào. Nghe nói khoa của bọn em sau khi thi cuối kỳ còn phải ra ngoài vẽ tĩnh vật mất hai tuần, chắc sẽ sang tỉnh khác, nói là đi tới tòa nhà Tô Bạch Tộc, chắc sẽ được nghỉ muộn hơn anh. Anh về Khánh Nghi trước sao?”
“Nghỉ đông…” Trần Lộ Chu ném khăn qua một bên, cúi đầu, “Chắc là anh sẽ không về, anh muốn tham gia cuộc thi mô hình Toán học, cuộc thi diễn ra vài mấy ngày Tết, bọn anh phải ở lại trường, có mạng theo dõi.”
“Vậy em cũng không về.” Từ Chi nói.
Trần Lộ Chu biết cô đang nói đùa: “Em bớt lại đi, bố em sẽ đánh em đấy.”
“Vậy anh ăn Tết một mình sao?”
“Có Lý Khoa ở cùng, sợ cái gì.”
“Lý Khoa là bố của anh à, hai người sắp dính lại với nhau rồi đấy.” Từ Chi đắp chăn.
Trần Lộ Chu cười, không nhịn được trêu cô: “Anh phát hiện con người em thú vị thật đấy, giấm chính thức em không ăn, giấm của Lý Khoa có gì ngon mà ăn?”
Từ Chi ừ một tiếng, tiện thể nói theo: “Em đẹp hay là Lý Khoa đẹp?”
“Em bị điên à.” Trần Lộ Chu không nhịn được cười, cả hai sắp bị điên rồi, bắt đầu nói năng xằng bậy, “Vậy anh và bố em cùng rơi xuống nước, em sẽ cứu ai?”
Từ Chi: “…”
Cuối cùng hai người đều không nhịn được cười thành tiếng.