Từ Chi lười phản ứng với cậu, nâng mắt lên, “Cậu đã uống xong chưa?”
“Rồi.” Trần Lộ Chu đứng lên, một tay tiện thể cầm lấy khay thức ăn của cô, “Đi học luôn hay là về phòng ngủ trước?”
Từ Chi ngồi yên không nhúc nhích, ngửa đầu nhìn cậu một cách thích thú, bỗng nhiên hỏi: “Lát nữa là lớp của giáo sư Vương, cậu muốn ngồi với bạn cùng phòng của mình không?”
Một tay Trần Lộ Chu bê khay thức ăn còn thừa của cô, một tay thờ ơ giấu trong túi, ống tay áo khoác hờ hững rũ xuống khuỷu tay, để lộ đường gân xanh quen thuộc. Trái lại là cậu được chiều mà lo sợ nhìn cô, cà lơ phất phơ hỏi ngược: “Sao nào, cậu muốn ngồi cùng tôi?”
“Ừ.” Từ Chi nghiêm túc gật đầu, nhưng đáy mắt hiếm khi có ý cười, “Quan trọng là tôi muốn nhìn thấy dáng vẻ khi nghe sách trời của học thần Nhất Trung thành phố chúng ta trong lớp của giáo sư Vương như thế nào.”
Trần Lộ Chu thật sự cảm thấy cô đang hả hê, có lẽ cũng không phải là cười trên nỗi đau khổ của người khác, tóm lại là rất vui vẻ. Cậu đặt khay thức ăn vào khu dọn dẹp, bất đắc dĩ liếc nhìn cô, “…. Được rồi.”
Lớp của giáo sư Vương là Toán cao cấp A, so với những khoa khác, Toán cao cấp của lớp thực nghiệm khoa Văn và ngành kiến trúc vẫn được coi là đơn giản, nhưng chương trình học đơn giản này cũng mới hết hoàn toàn, dù Trần Lộ Chu đã từng đoạt giải Nhất thi đua môn Toán học, thì khi bước vào đại học, thật sự mọi thứ như đã chết vào hôm qua. Càng huống chi là cậu chậm mất chương trình học một tháng, mọi thứ ngày hôm nay, cậu muốn sinh ra cũng không sinh được. [1] [1] Có câu nói: “Tất cả những việc trước kia coi như xóa bỏ hết, hết thảy những việc từ nay về sau, xem như mới được sinh ra từ hôm nay.” – Liễu Phàm Tứ Huấn.
Buổi sáng có hai tiết học, tiết thứ hai là lớp của giáo sư Vương. Có lẽ Từ Chi chưa từng mong đợi tới lớp của giáo sư Vương như vậy bao giờ, ngay cả Hứa Củng Chúc cũng thấy cô đang hưng phấn, “Làm sao đấy, cậu ăn phải thuốc kích thích rồi?”
Từ Chi cười, nói không có rồi tiếp tục vùi đầu vào ghi chép, nghĩ thầm, đợi lát nữa được nhìn thấy vẻ mặt ngây dại của Trần Lộ Chu, nghĩ đến đây cũng thật buồn cười, khóe miệng cong lên không hạ xuống được, nhưng điện thoại trong túi lại rung.
Cr: Sau khi nghiêm túc suy nghĩ, vừa nãy tôi đã quá bốc đồng. Lát nữa chúng ta vẫn ngồi tách ra đi, tôi không dây nổi vào cậu.
Từ Chi: Trần Lộ Chu, cậu thật sự rất không thú vị.
Cr: Lần đầu tiên đến lớp, thể nào giáo sư Vương cũng điểm danh tôi, nếu ông ấy bỗng nảy sinh lòng ác độc, hỏi tôi mấy câu hỏi. Cậu tuyệt đối đừng lạnh mặt ngồi bên cạnh quan sát, thấy chết mà không cứu.
Từ Chi: Vậy thì cậu không có lòng tin vào tình bạn cách mạng giữa hai chúng ta rồi, nếu là tôi, nhất định tôi sẽ nói cho cậu biết đáp án.
Cr: Được.
Từ Chi vừa để điện thoại di động xuống, Hứa Củng Chúc ở bên cạnh vừa ghi sổ, vừa cảm xúc mênh mông nói với Lưu Ý Ti, “Lát nữa sẽ là lớp của giáo sư Vương, người đàn ông tớ nói với cậu là vô cùng đẹp trai ở nhà ăn đó, cậu có tin không, lát nữa nhất định sẽ có cô gái đi lên xin Wechat.”
“Biết rồi.” Lưu Ý Ti nói, “Triệu Thiên Tề cũng nói phòng ngủ của bọn họ có trai đẹp tới, nhưng không khoa trương giống như cậu.”
“Triệu Thiên Tề là đang ghen tị.” Hứa Củng Chúc đột nhiên thở dài, “Trai đẹp thật khổ, đẹp trai như thế, tới muộn mất một tháng, không biết chừng sẽ bị mọi người trong phòng ngủ cô lập.”
“Đừng nói nhảm, Triệu Thiên Tề không phải người như vậy.”
“Thật ư, thế sao hai cậu còn chưa xác định quan hệ?” Hứa Củng Chúc nói trúng tim đen.
Lưu Ý Ti vừa ghi chép vừa nói, bút bi làm xước giấy, “Cậu ấy có nhắc tới, nhưng tớ không đồng ý.”
Trước đó Hứa Củng Chúc đã nói với cô ấy nhiều lần, nhưng Lưu Ý Ti đều không tin. Triệu Thiên Tề chính là một tên hải vương, hát một bài trong đợt huấn luyện quân sự đã bắt được vô vàn trái tim thiếu nữ, vốn ban đầu Hứa Củng Chúc còn có hảo cảm với cậu ta, nhưng sau này nghe thấy một số lời đồn, đã ngầm nhắc nhở công khai với Lưu Ý Ti. Cô ấy cũng rất lo lắng, bèn nói thẳng: “Lưu Ý Ti, hôm đó tớ thực sự nhìn thấy Triệu Thiên Tề ăn cơm cùng một cô gái khác trong nhà ăn.”
Lưu Ý Ti không nói gì.
Từ Chi đành phải nói một câu giảng hòa không nóng không lạnh, “Được rồi, Hứa Củng Chúc, lên lớp thôi.”
Hứa Củng Chúc chẹp miệng, vất vả lắm mới tan lớp, Lưu Ý Ti cũng không đợi hai bọn cô mà trực tiếp dọn đồ bỏ đi. Từ Chi bất lực nhìn Hứa Củng Chúc, Hứa Củng Chúc một lần nữa mím môi, “Tớ sợ cậu ấy bị lừa thôi mà.”
Từ Chi ăn sáng xong rồi quay về phòng ngủ gội đầu, bây giờ cô không buộc tóc mà để xõa ra, hơi xoăn tự nhiên, cũng có rất nhiều sợi tóc tơ. Lúc này cô mặc áo hở cổ cùng với chiếc quần ống rộng, dáng người gầy nhỏ, cao ráo, cân đối. Sau đó, cô vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói mà không thèm ngẩng đầu lên: “Tớ biết, nhưng đôi khi nói theo cách khác sẽ dễ dàng khiến người ta chấp nhận hơn, tớ nói một ví dụ không phù hợp lắm, cậu biết gia cảnh đối phương khó khăn, thấy quần áo trên người cậu ấy có lỗ thủng, chẳng lẽ cậu muốn cầm lấy kim chỉ khâu lỗ thủng ngay trước mặt cậu ấy sao, cậu cũng có thể đợi cậu ấy cởi ra rồi bí mật khâu lại mà.”
Thật ra Từ Chi không muốn nói điều này với bạn cùng phòng, nhưng mà cũng lâu rồi, hầu hết tính tình của mọi người cô đều rõ ràng, thực ra bọn họ đều không có suy nghĩ xấu. Chỉ là tính cách Hứa Củng Chúc tùy tiện thoải mái, nói chuyện cũng tương đối tự do phóng khoáng, không để ý tới cảm nhận của người khác. Lưu Ý Ti thì tương đối dịu dàng trầm mặc, cô ấy thích giữ lại cho mình mà không nói ra, cho nên Lưu Ý Ti luôn bị Hứa Củng Chúc làm cho tức đến bật khóc. Đàn chị Đỗ chính là một tay hòa giải đầy kinh nghiệm, với ai cũng có thể cười ha hả, dường như hòa thuận với tất cả mọi người, nhưng cũng không quá để tâm vào mấy chuyện lặt vặt này.
Ở giữa có một khúc nhạc đệm nhỏ như vậy, Lưu Ý Ti ở bên ngoài khóc một lúc, khi giáo sư Vương đến còn không chịu vào phòng học. Từ Chi hết cách, đành phải xin phép giáo sư Vương nghỉ học nửa buổi, nói cô đến tháng không thoải mái, đến phòng y tế một lúc, khuyên hết nửa tiết mới kéo được cô ấy về.
Lớp của giáo sư Vương là lớp học lớn, hai lớp học chung gần một trăm người. Cho nên lúc Từ Chi đi vào, cô phát hiện một người đẹp trai cao cấp cũng rất khó tìm, bởi vì toàn bộ giảng đường bậc thang nhìn thoáng qua chỉ thấy toàn là đầu người đông nghìn nghịt, đang định nói là, hóa ra Trần Lộ Chu cậu cũng chỉ như vậy thôi, ánh mắt liền không kìm được quét qua khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm, mẹ nó, Trần Lộ Chu đang nghe sách trời ở hàng ghế đầu tiên.
Trần Lộ Chu cũng tình cờ nhìn cô, khoanh tay dựa vào ghế, ánh mắt chỉ vào ghế trống bên cạnh.
Lúc ấy Từ Chi khom lưng đi tới, cô mặc áo hở cổ có dây, theo bản năng lấy tay che vị trí ngực của mình, ngồi xuống. Trần Lộ Chu khoanh tay liếc nhìn cô, nhìn giáo sư Vương rồi thản nhiên hỏi, “Đi đâu đấy?”
Áo hở cổ có dây kiểu như này nè:

Từ Chi mở sách ra, vờ như đang nghe rất nghiêm túc, dùng ánh mắt chân thành chào hỏi giáo sư Vương, vừa cắn răng nghiến lợi vừa biểu cảm “Thầy nói rất hay, em nghe hiểu hết”, sau đó nói với Trần Lộ Chu: “Tôi nghe nói Triệu Thiên Tề ở ký túc xá của cậu là hải vương?”
Có lẽ là ánh mắt tương tác với giáo sư Vương quá mức nhiệt tình, giáo sư Vương lập tức nhận được tín hiệu, trên mặt lộ vẻ trẻ con dễ dạy mà gõ bảng đen chức năng, hòa nhã nói với Từ Chi, “Có vẻ như có người biết làm, cô gái ở góc hàng đầu tiên đằng kia, em có muốn lên đây giải hàm vi tích phân này không, dùng cách mà tôi vừa mới giảng.”
Nụ cười của Từ Chi thoáng chốc đông cứng trên mặt: “…”
Không phải chứ, thầy không nhìn thấy em vừa bước vào sao?
“Lúc cậu vào, ông ấy vừa viết lên bảng đen.” Trần Lộ Chu cầm bút lên, vừa nói vừa cúi đầu không nhịn được cười, sự đắc ý trong ánh mặt quả thật khiến người ta hận không thể đánh cậu. Sau đó cậu viết đáp án lên quyển sổ cho cô, vẽ một nét đánh dấu, cười nói: “Dựa vào tình bạn cách mạng của hai chúng ta, tôi sẽ viết đáp án cho cậu, quá trình giải thì cậu tự tính đi.”
Từ Chi: “…”
Đồ chó này.