Tên cướp bảo Cao Diệu Kiệt mở vali tiền ra để hắn được kiểm tra tiền mặt.
Vì căng thẳng nên Cao Diệu Kiệt suýt nữa đã làm đổ vali tiền, tên cướp nhận thấy bèn hỏi ngược lại: “Cậu căng thẳng lắm à?”
Trái tim Cao Diệu Kiệt đập loạn xạ.
Giang Hàn Thanh ra lệnh trong tai nghe: “Thừa nhận đi, nói mình bị lãnh đạo buộc chấp hành nhiệm vụ, tiện có thể nói xấu đội trưởng Đàm một chút cũng được.”
Cao Diệu Kiệt cảnh giác nhìn tên cướp và cả dao trong tay hắn: “Đương nhiên tôi phải căng thẳng rồi, mấy chuyện nguy hiểm như này toàn bắt đám cảnh sát trẻ chúng tôi làm. Thị trưởng, cục trưởng thì ngồi uống trà trong văn phòng, một khi xảy ra chuyện, điều đầu tiên họ làm sẽ là kéo tôi ra hứng đạn. Còn cả đội trưởng của tôi nữa, ngày ngày cứ trưng cái bộ mặt đó với tôi, kiểu như tôi nợ tiền ông ta không bằng, không coi tôi là người mà chỉ coi tôi là chó!”
Trước màn hình video giám sát, Đàm Sử Minh khẽ giật giật khóe môi.
Tên cướp lại cười mỉa, đáp lời Cao Diệu Kiệt: “Lũ người đó khốn nạn vậy đấy, cậu còn non lắm.”
Sau khởi đầu hoàn hảo, tiến triển tiếp theo còn thuận lợi hơn Cao Diệu Kiệt tưởng tượng nhiều.
Cao Diệu Kiệt nghiêm túc nghe tên cướp chửi bới ông chủ từng bày mưu hãm hại hắn, nghe hắn nhục mạ người vợ cũ ham vinh hoa phú quý mà ly hôn với hắn…
Cậu ta chỉ an ủi, phụ hoạ theo, nói hắn nên lấy năm trăm nghìn này đi, đây là khoản bồi thường mà chính phủ đền cho hắn.
Khi con tin suýt nữa ngã nhào xuống do choáng váng, nhân lúc đó, Cao Diệu Kiệt đã đưa ra đề nghị để cậu ta tới làm con tin.
Một là nhân viên thu ngân viên này hiện đang cần trị liệu gấp, nếu thật sự xảy ra án mạng, cấp trên sẽ phải chịu trách nhiệm, chắc chắn họ sẽ không có chuyện giao tiền chuộc như lúc này đâu. Hơn nữa, nếu cô ấy đã bất tỉnh cũng sẽ không dễ dàng khống chế, chi bằng để cậu ta thay thế con tin, giúp hắn rời khỏi nơi này.
Tên cướp cầm cự quá lâu, khống chế nhân viên thu ngân trước mặt này cũng khá tốn sức, hắn nhanh chóng bị Cao Diệu Kiệt thuyết phục, quyết định thay thế con tin.
Tay chân Cao Diệu Kiệt bị trói đưa lên xe, tên cướp cầm tiền lên rồi khởi động xe rời khỏi cửa hàng tiện lợi.
Vì chiếc xe vẫn đang đi trên đường thành phố đông đúc nên không dễ tiến hành truy bắt. Đợi sau khi đuổi đến vùng ngoại thành, đồng nghiệp đội hành động mới đạp chân ga đến mức tối đa, lao lên chặn xe tên cướp.
Cao Diệu Kiệt cởi được dây trói liền nào lên phối hợp với đồng nghiệp, lập tức đè tên cướp xuống.
Sau khi nhiệm vụ kết thúc, cậu ta báo cáo lại với Giang Hàn Thanh trước tiên: “Giáo sư Giang, tôi thành công rồi!”
Giang Hàn Thanh tắt laptop, mỉm cười khen: “Làm tốt lắm.”
Ngay sau đó, radio trong xe truyền đến câu chất vấn u ám của Đàm Sử Minh: “Diệu Kiệt, thật sự ngày nào tôi cũng đều trưng bộ mặt đó hả?”
Cao Diệu Kiệt nhất thời như sét đánh ngang tai, tê dại từ đỉnh đầu đến chân.
Cậu ta lập tức xoa dịu, nói: “Sao thế được ạ! Bình thường đội trưởng Đàm đối xử với cháu thế nào, cháu còn không biết sao? Trong đội chúng ta, chú vẫn luôn hiền dịu như mẹ, nghiêm khắc như ba, vô cùng thương yêu cháu như con cháu trong nhà…”
Đàm Sử Minh cười cắt lời cậu ta: “Thằng nhóc thối! Được rồi, mau về báo cáo đi.”
Cao Diệu Kiệt: “Rõ!”
…
Trải qua chiến dịch này, sự tôn sùng và ngưỡng mộ của Cao Diệu Kiệt đối với Giang Hàn Thanh thật sự không lời nào có thể tả xiết.
Cậu ta nói: “Giáo sư Giang, hay anh nhận tôi làm học trò đi, tôi gọi anh là thầy, sau này anh chỉ dạy thêm mấy bản lĩnh đó cho tôi với nhé?”
Giang Hàn Thanh đón lấy chai nước lọc từ tay Chu Cẩn, vặn nắp rồi ung dung từ chối: “Tôi đã có rất nhiều học sinh rồi.”
“Tôi khác mà, tôi muốn kèm phụ đạo chuyên môn một thầy một trò thôi.” Cao Diệu Kiệt phải đủ gan dạ mới nói ra được câu này.
Chu Cẩn ở bên cạnh cười không ngớt.
Cao Diệu Kiệt thấy Chu Cẩn, mắt ngọc khẽ đảo rồi nói: “Hơn nữa, tôi thường ra ngoài làm việc với đàn chị, nếu bản lĩnh giỏi lớn hơn chút cũng có thể đỡ đần giúp chị ấy, không phải sao?”
Cậu ta nháy mắt với Chu Cẩn, ý bảo cô nói giúp mình một tiếng.
Chu Cẩn lập tức nhìn ra ý định của Cao Diệu Kiệt, giơ tay lên nói: “Dừng, bớt lấy tôi ra làm súng đi nhé, chuyện này phải xem mong muốn của Hàn Thanh mới được.”
Giang Hàn Thanh im lặng chốc lát, đổi giọng: “Cũng được, nhưng không thể bỏ dở nửa chừng.”
Vẻ mặt Cao Diệu Kiệt lập tức trở nên phấn khích, cậu ta đứng nghiêm hành lễ: “Tôi bảo đảm, tuyệt đối sẽ không bỏ dở nửa chừng, cảm ơn giáo sư Giang… À không, cảm ơn thầy!”
Cậu ta cười quả thật còn rực rỡ hơn ánh mặt trời. Chu Cẩn kinh ngạc nhìn Giang Hàn Thanh: “Anh đồng ý nhanh quá vậy?”
Giáo sư Giang bình luận khách quan, nói: “Cậu ấy rất thông minh.”
Ít ra biết lấy Chu Cẩn làm lá bài mặc cả để thuyết phục anh.
…
Kỷ An Nhiên nhìn về phía ba người đang trò chuyện vui vẻ cách đó không xa, nhận thấy được cảm giác không hài hoà mãnh liệt. Trên người Giang Hàn Thanh có phong thái vô cùng lạc quẻ với những người xung quanh, bởi anh quá mức sáng chói và riêng biệt.
Có lẽ cô ta đã có thể hiểu được tại sao khi thầy Vương nhắc đến Giang Hàn Thanh, đa phần đều luôn than thở và tiếc nuối sao anh không ở lại phòng nghiên cứu tội phạm.
Giang Hàn Thanh không nên ở đây, không nên lãng phí tài năng và thiên phú của anh ở đây.
Anh nên trở về văn phòng tỉnh, tiếp xúc với những vụ án và dự án hàng đầu trong nước, hay thậm chí là toàn thế giới, ở nơi đó mới đủ để anh thỏa sức vẫy vùng.
Kỷ An Nhiên đi thẳng tới và nói Giang Hàn Thanh: “Đàn anh, có thể vào phòng họp một chuyến không? Em có vài câu muốn nói chuyện riêng với anh.”
Giọng điệu cô ta kiên quyết, thái độ cố chấp bẩm sinh.
Lần đầu tiên Chu Cẩn gặp Kỷ An Nhiên, nghe cô ta gọi “đàn anh” thì đoán có lẽ là sinh viên của phòng nghiên cứu tội phạm.
Cô nhìn thấy dáng vẻ hùng hổ của đối phương, như thể đang có vấn đề gì đó với Giang Hàn Thanh.
Chu Cẩn nói: “Đúng lúc em muốn lên gặp sư phụ, hai người nói chuyện đi.”’
Cao Diệu Kiệt cũng nhớ tới mình còn chưa làm báo cáo: “Em đi với chị.”