“Tôi nói rồi, ông đừng có ý đồ gì với cô ấy!”
Bạch Trác đứng dậy, đi vài vòng quanh thảm.
“Đ*t mẹ, bố mày sẽ để ý đến nó. Miếng mồi ngon thế này mày không đớp thì còn cả hàng tá kẻ chầu chực đấy, đến lúc đấy tao gọi thêm hai thằng nữa, không chừng lại có thêm thằng con trai rẻ rách như mày…”
Lại hơi khát rồi, Bạch Trác nghĩ bụng xong tự rót cho mình ly nước, tiện tay lấy thuốc trong tủ ra.
“Nhìn thế không thể giết người được đâu! Mày mà làm tao điên lên, tao sẽ trói nó ngay lại đây. Mày còn dám nhìn tao kiểu đó thêm một giây nữa thì tao lập tức tìm thêm một thằng hiếp nó luôn. Tao nói được làm được! Tao đã một đống tuổi rồi, có bị bắn chết cũng chẳng sao! Tao có thể! Nhưng mày có thể không?! Mày dám không?!”
Bạch Trác nhíu mày, thuốc nhiều mà lại đắng quá, ứ nghẹn ở cổ khiến cô hơi khó chịu.
“Lúc nào bố đây cũng có thể dí chết được thằng con trai như mày. Trước đây là mẹ mày, em mày, bây giờ là con đàn bà này, chẳng phải mày luôn bảo vệ nó sao? Một ngày nào đó mày sẽ không bảo vệ được nữa, trừ phi tao chết, nếu không sớm muộn gì tao cũng bắt nó lại đây rồi quay video… Há há há Hứa Yếm, chỉ cần mày còn trái tim thì đừng mơ thoát khỏi lòng bàn tay của tao. Cả ngày cứ yêu đương trai gái, cái loại mày đéo giống con tao, biết vậy lúc trước tao đã bóp chết mày rồi…”
Bạch Trác đứng dậy, cô đi đến phòng bếp và mở tủ lạnh ra, bên trong toàn là đồ uống, đều do Ôn Ngôn mang đến tháng trước.
Đảo mắt một vòng, Bạch Trác vẫn lấy lọ sữa chua không biết đã để trong góc tủ lạnh bao lâu rồi.
Mặc kệ nó đã hết hạn hay chưa, cô mở ra rồi uống thẳng, cầm phần còn lại đi ra phòng khách.
…
“Chết tiệt, mày dám! Mày muốn ở tù cả đời hả… Ối!”
Theo thói quen, Bạch Trác vẫn kiểm tra hạn sử dụng in trên lọ trong vô thức.
“Vốn tôi đã nghĩ thu âm một lần rồi làm thỏa thuận, số tiền cần đưa tôi cũng sẽ đưa, chỉ cần cách xa tôi ra một chút là được…”
Ngày 31, còn một ngày cuối cùng chắc cũng không tính là quá hạn nhỉ.
“… Nhưng ông không nên có ý đồ với cô ấy.”
Hôm nay chạy lâu quá nên mắt của Bạch Trác hơi mỏi, cô rã rời.
Bạch Trác nằm trên sofa, tay cầm bức hình của Hứa Yếm đã bị mẹ Bạch xé nát.
Lúc này đoạn ghi âm chỉ còn lại tiếng rè rè.
Giám ngục nói cây bút ghi âm này được vứt ở một ngách nhỏ bỏ hoang giữa hai tòa nhà dưới chỗ Hứa Yếm ở.
Nếu không phải rơi bóng rổ vào chỗ đó thì đoạn ghi âm này sẽ mãi mãi không được phát hiện.
Anh ta cũng nói đoạn ghi âm này có thể làm chứng cứ để kháng cáo và giảm án nhưng Hứa Yếm không muốn.
Tại sao lại không muốn chứ?
Bạch Trác không ngừng nghĩ nếu lúc ấy có thể chặn những lời nói ác ý thay Hứa Yếm thì hay biết mấy.
Mọi chuyện vỡ lở, bị thóa mạ… Mấy thứ này không gây ra bất kỳ tổn hại đáng kể nào đến Bạch Trác cả.
Bạch Trác sẽ rất vui vẻ nếu được ở bên anh.
Đương nhiên, Hứa Yếm không thể trả lời câu hỏi này của cô.
Bạch Trác im lặng.
Hứa Yếm cũng lặng thinh.
Trong giây phút ngắn ngủi ấy, anh đã suy nghĩ những gì?
Song nghĩ gì cũng không còn quan trọng nữa.
Đôi mắt cô cong cong, lộ cả chiếc răng khểnh.
Đừng sợ, em sẽ ở bên anh.
Lạ thay vào giờ phút này, Bạch Trác cảm giác như mình đang ở bên cạnh Hứa Yếm.
Bạch Trác 31 tuổi ở bên Hứa Yếm 29 tuổi.
“Tách, tách…”
Tiếng từ đoạn ghi âm truyền ra không chỉ là tiếng điện thoại rè nữa.
“Chào anh, 110 đây, xin hỏi…”
“Tôi đã giết người.”
Trong đoạn ghi âm, sau ghi báo cảnh sát, Hứa Yếm đang cười đứt quãng.
Trên sofa, Bạch Trác không khóc, cô cũng đang cười.
Cô biết, Hứa Yếm thích cô.
Còn thích hơn những gì cô tưởng tượng, thích đến nỗi chặn hết thảy khả năng có thể làm hại đến cô.
Bạch Trác giơ tay lên, nhẹ nhàng hôn bức ảnh trong tay, vừa chạm vào là tách ra ngay.
Ấy vậy mà cái hôn chuồn chuồn nước kia lại làm vành tai Bạch Trác ửng đỏ.
Bạch Trác không ngờ rằng một ngày nào đó mình cũng có phản ứng y như cô thiếu nữ.
Bạch Trác 31 tuổi y hệt một cô gái mới 17-18 tuổi, đối diện với người mình thương một cách ngây ngô, khờ dại.
Cô đặt tấm hình của Hứa Yếm trước ngực, khép lại đôi mi, khóe môi, đuôi lông mày đều chan chứa ý cười.
Đêm nay hẳn là có thể ngủ ngon rồi.
Có điều xin lỗi nhé, Hứa Yếm.
Em đã thử hoài mà vẫn thất bại.
Bạch Trác không chờ ngày tháng Sáu, không đợi mùa hạ, cũng chẳng còn mong Tết thiếu nhi nữa…
Cô không còn mong ngóng ánh nắng ban mai mỗi sớm.
Cô chỉ muốn gặp Hứa Yếm thôi.
Trước đây cô từng nghe người ta nói bạn sẽ gặp người mình mong nhớ nhất vào giây phút cuối cùng. Bạch Trác vốn không tin, nhưng bây giờ thì đã, lúc ý thức ngày càng mơ hồ, cô trông thấy Hứa Yếm.
Anh mặc tây trang trên mình, tay cầm champagne và hoa hồng, bước trên ánh mặt trời đi đến bên cô.
Anh rảo bước đến đứng trước mặt cô, cười bảo: “Về nhà nhé?”
Bạch Trác nhận bó hoa, đôi mắt cười cong cong, khẽ đặt tay vào lòng bàn tay của Hứa Yếm: “Ừm, về nhà thôi.”
Về nhà.
Hứa Yếm à, chúng ta cùng về nhà nào.
HẾT CHƯƠNG 8