Chị Mai căng thẳng nói: “Tiểu Lý, cậu đừng để ý tới anh ta, cậu đâu có chơi, anh ta dựa vào đâu mà muốn lục soát người cậu chứ?”
Sáu Sẹo tiếp lời: “Tôi vừa mới đưa ra điều kiện rồi đấy”.
Lý Dục Thần bảo: “Lúc nãy là điều kiện anh đưa ra cho chị Mai, chị ấy đã làm được. Giờ đến lượt tôi, anh kiếm tiền bằng cờ bạc, hay là chúng ta cá cược đi”.
“Cược như thế nào?”
“Nghe nói nội quy của tiệm mạt chược các anh là gian lận chịu chặt tay, nếu tôi giấu bài trong người thì chặt một tay của tôi. Còn nếu tôi không giấu bài, chứng tỏ do anh bị mù nên nhìn nhầm, con mắt này của anh cũng không có tác dụng gì, tiền cược là móc một con mắt ra. Sao nào, có dám cược không?”
Lý Dục Thần đứng đó, biểu cảm bình tĩnh trên mặt như thể đang nói về vụ cá cược của người khác.
“Ranh con, cậu lừa tôi đấy à?”, Sáu Sẹo sầm mặt lại, trên mặt tràn đầy sát khí.
Lý Dục Thần cười khẩy: “Cứ coi như tôi lừa anh đi, ý anh sao? Nếu cược thì chúng ta bắt đầu luôn, còn nếu không dám cược thì tránh ra”.
Mọi người im phăng phắc, tất cả bàn mạt chược đều đã ngừng chơi.
Đây là tiệm mạt chược, không phải sòng bạc lớn, tình huống cược tay cược mắt này là lần đầu tiên gặp.
Thậm chí không còn ai chú ý đến dáng người quyến rũ của chị Mai nữa.
Ở trong mắt dân cờ bạc mãi mãi chỉ có cờ bạc mà thôi.
Vết sẹo trên mặt Sáu Sẹo run lên: “Được, coi như cậu giỏi! Thằng ranh con, hãy đợi đấy!”
Dứt lời, gã ta xoay người bỏ đi.
Một tràng tiếng vỗ tay như sấm vang lên trong tiệm mạt chược.
“Chàng trai, cậu nói cho chúng tôi biết đi, cậu có giấu bài đúng không?”
“Cậu giỏi lắm đó nhóc, khiến anh Sáu cũng phải nhượng bộ luôn!”
Chị Mai mặc quần áo vào rồi kéo cánh tay Lý Dục Thần, cười khẽ gọi: “Tiểu Lý, anh Lý, ông chủ Lý, hôm nay cậu là ông chủ của tôi đấy”.