Thục phi nói:
– Tiểu Ngũ tiểu tử này, giống phụ thân hơn!
Hàn Huyền Linh gật gật đầu: Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
– Tiểu Ngũ còn bé giống ta, nhưng thực ra đệ đệ con lại giống Tam thúc nhiều hơn. Hắn hành sự cẩn thận, hiện giờ trấn thủ quân ở Đông hải, không kém vi phụ chút nào, rất tiến bộ.
Dừng một chút, hắn cười nói:
– Sau khi trở về, ta cũng muốn sắp xếp cho hắn một hôn sự.
Từ “hắn” trong miệng ông ta, tự nhiên là chỉ lão tứ Hàn Nguyên.
Phụ tử hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, rồi lại nghe tiếng của Yến Linh Nhi hô:
– Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng!
Phụ tử hai người còn đang sửng sốt, đã thấy Hoàng thượng một thân y phục thường ngày đi vào trong buồng sưởi.
Hàn Huyền Linh lập tức tiến lên, Hàn Thục cũng đứng dậy thi lễ, Hoàng đế đỡ lấy tay Hàn Huyền Linh, thân thiết nói:
– Nơi này không có người ngoài, không cần phải đa lễ!
Hắn lại nói với Thục phi:
– Ái phi mau ngồi xuống, đừng để bị thương mình, Trẫm đã nói với nàng nhiều lần, không cần phải hành lễ nữa!
Thục phi vội nói:
– Nô tỳ không biết Hoàng thượng giá lâm, không kịp ra nghênh dón…!
– Chớ nói lời này!
Hoàng đế buông Hàn Huyền Linh ra, tiến lên đỡ Thục phi ngồi xuống, dịu dàng nói:
– Trẫm chính là lo lắng nàng ra nghênh đón, cho nên bảo bọn họ không cần bẩm báo!
Hắn xoay người, nhìn thấy Hàn Huyền Linh khom người đứng đó, liền nắm lấy tay Hàn Huyền Linh, giúp hắn ngồi xuống, rồi sửa sang quần áo, thi lễ thật sâu với Hàn Huyền Linh, cung kính nói:
– Gặp qua nhạc phụ đại nhân!
Hàn Huyền Linh và Hàn Thục đều giật mình kinh hãi.
Tuy Hoàng đế và Hàn Huyền Linh quả thật là quan hệ cha vợ con rể, nhưng lại có quan hệ quân thần, rất ít (hoặc không có) vị con rể quân (vua) lại thi lễ với cha vợ thần(thần tử).
Hàn Huyền Linh sau khi cả kinh, vội vàng đứng dậy, quỳ xuống:
– Thần… Không dám!
Hoàng đế nâng Hàn Huyền Linh dậy, ôn hòa nói:
– Nơi này không có người ngoài, đều là người trong nhà. Trẫm thi lễ với nhạc phụ đại nhân, cũng là việc hợp tình hợp lý.
– Được thánh thượng yêu mến, thần muôn chết cũng không thể báo đáp!
Hàn Huyền Linh cảm động nói.
Hoàng đế thở dài:
– Ngươi cho trẫm một thê tử tốt, lại trấn thủ Đông Hải cho trẫm, việc nhà việc nước, ngươi đều có công với trẫm!
Vẻ mặt hắn chân thành tha thiết, lời nói lại thành khẩn vô cùng.
Trong lúc nhất thời Hàn Huyền Linh không biết nói như thế nào.
– Trẫm biết ngươi thích binh khí!
Hoàng đế cười cười, cao giọng nói:
– Mang lên!
Rất nhanh, một gã võ sĩ từ bên ngoài tiến vào, trong tay cầm một hộp gỗ dài, tới bên người Hoàng đế, Hoàng đế tự mình mở ra, cở bỏ dây buộc, lấy ra một thanh bảo kiếm.
Chỉ nhìn thấy vỏ kiếm có rất nhiều hình trạm trổ, lại được lau chùi vô cùng sạch sẽ, hơn nữa, bên trên vỏ kiếm là một đồ án hình rồng.
Hàn Huyền Linh hiện lên vẻ kinh ngạc.
– Nhạc phụ cũng biết kiếm này sao?
Hoàng đế tay cầm bảo kiếm, mỉm cười hỏi.
Hàn Huyền Linh đánh giá một phen, thật cẩn thận nói:
– Thần không dám khẳng định, nhưng nghe nói, năm đó Yến Võ bệ hạ nam chinh bắc chiến, có ba kiện thần binh lợi khí, một là Khai Thiên Đao, hai là Xạ Nhật Cung, ba là Phá thiên Kiếm… xem hình dạng kiếm này, đúng là kiếm mà năm đó Yến Võ bệ hạ đã dùng để nam chinh bắc chiến, Phá Thiên Kiếm!
Hoàng đế cười nói:
– Nhạc phụ đại nhân quả nhiên mắt sáng như đuốc, không sai, chuôi bảo kiếm này chính là từng được Yến Võ bệ hạ dùng qua, là Phá Thiên Kiếm!
Hắn xưng hô với Hàn Huyền Linh là “nhạc phụ” vô cùng tự nhiên, không hề có chút ra vẻ nào.
Hàn Huyền Linh cảm thán nói:
– Năm đó Yến Võ bệ hạ dùng kiếm này, tụ tập quần hùng, nam chinh bắc chiến, tạo dựng nên giang sơn Đại Yến ta!
– Kiếm này nuốt vô số máu tươi, là Hoàng tộc chi bảo.
Vẻ mặt Hoàng đế nghiêm nghị:
– Nó và Khai Thiên Đao, Xạ Nhật Cung cũng được xưng là ba thánh vật của Hoàng tộc, từ khi khai quốc tới nay, vẫn được cung phụng bên trong Hoàng từ(nơi thờ phụng của vua chúa).
Trên mặt Hàn Huyền Linh lập tức hiện ra vẻ nghiêm nghị.
– Hôm này, trẫm đem Phá Thiên Kiếm này ban cho nhạc phụ!
Hoàng đế đưa bảo kiếm trong tay đưa cho Hàn Huyền Linh.
Hàn Huyền Linh trấn động, vội vàng quỳ xuống:
– Thần…. Thần không dám nhận!
Lúc này Hoàng đế cũng không nâng Hàn Huyền Linh dậy, thanh âm rất nghiêm túc:
– Nhạc phụ nghĩ là trẫm ban cho? Đây không phải là ban cho, mà là giao trọng trách, hôm nay, trẫm đem thanh kiếm này giao cho nhạc phụ, cũng là giao một phần trách nhiệm cho nhạc phụ!
Hàn Huyền Linh nhất thời khó hiểu, ngẩng đầu lên.
– Yến Võ bệ hạ dựa vào kiếm này, trảm gian trừ tà, đánh hạ giang sơn.
Hoàng đế thần sắc ngưng trọng:
– Thanh kiếm này cung phụng trong Hoàng từ (từ đường hoàng tộc), cũng là cảnh tỉnh con cháu sau này, phải biết rằng tổ tông lập nghiệp khó khăn, mỗi một tấc giang sơn một tấc máu, cho nên phải toàn lực bảo vệ mảnh giang sơn này.
Hắn nhìn gương mặt nghiêm nghị của Hàn Huyền Linh, chậm rãi nói:
– Kiếm này ban cho nhạc phụ, chính là muốn nhạc phụ cùng trẫm, chia sẻ trách nhiệm này, bảo hộ giang sơn Đại Yến ta. Bất luận kẻ nào xâm phạm, liền lấy kiếm này tru diệt!
Hàn Huyền Linh nâng hai tay, tiếp nhận Phá Thien Kiếm, gằn từng chữ:
– Thần xin thề, cả đời này, nguyện lấy tính mệnh bảo hộ Thánh thượng, bảo hộ ơ nghiệp của tổ tông, nếu trái lời thề, trời tru đất diệt!
Hoàng đế nâng hàn Huyền Linh dậy, hòa nhã nói:
– Trẫm biết, nhạc phụ đạu nhân nhất định không làm cho trẫm thất vọng.
Ánh mắt hắn nhìn vào bụng của Hàn Thục phi đang nhô lên, bình tĩnh nói:
– Trẫm sẽ đem giang sơn rộng lớn này, giao cho con cháu!