Ở giữa sân, có một chiếc bàn đá để luyện võ, bốn mặt vuông vắn, những bông tuyết đọng lại trên mặt bàn đã được dọn sạch sẽ, dưới bàn đá đặt vô số kệ binh khí, Hàn Thương tiến tới chỗ kệ binh khí, rút ra một khúc côn đồng, vứt cho Hàn Mạc.
Khúc côn đồng như một mũi tên vừa to vừa thô, , bay thẳng về phía Hàn Mạc, tốc độ rất nhanh, những võ sư đứng bên cạnh hết hồn, nếu khúc côn đồng nào chạm vào Hàn Mạc, nếu không chết thì cũng chấn thương nặng.
Khúc côn đồng cách Hàn Mạc một đoạn, Hàn Mạc đã vung tay ra, không trực tiếp đón lấy, mà dùng hai ngón tay kẹp lấy đoạn giữa của hai khúc côn, né mình sang bên cạnh, cánh tay cũng theo chiều côn bay rụt lại, khiến những người kinh hãi càng thêm kinh hãi, sau đó dùng tay khống chế, nắm chặt côn đồng.
Những võ sư đứng bên liền hô lớn:
– Võ công của Ngũ thiếu gia thật lợi hại!
Nhưng nét mặt của Hàn Mạc có chút biến sắc, nhìn chằm chằm Hàn Thương hỏi:
– Đại ca, đây là ý gì vậy?
Hàn Thương không nói gì, từ kệ binh khí rút ra môt cây trường thương, chậm rãi bước lên bàn đà, trường thương trụ trên mặt đất, nhìn Hàn Mạc, thản nhiên nói:
– Lên đây!
Hàn Mạc nhíu mày lại nói:
– Đại ca, đệ không hiểu ý huynh!
– Thương pháp của ta không thua kém gì Tô Vũ Đình đâu.
Hàn Thương thản nhiên nói:
– Ngươi có thể đánh bại y, ắt sẽ đánh bại được ta!
Hàn Mạc thàn nhiên cười nói:
– Đệ sẽ không đánh với huynh đâu, bởi vì…đệ không tìm được lí do gìđể đánh với huynh cả.
– Lí do rất đơn giản.
Hàn Thương cười lạnh lùng nói:
– Ta không tin ngươi có thể đánh bại Tô Vũ Đình, ta muốn xem tin đồn có phải thật hay giả, ta muốn xem bản lĩnh của ngươi đến đâu!
Đám võ sư nhìn nhau, bọn họ đã cảm thấy không khí căng thẳng đang bừng lên.
Hàn Mạc lắc đầu nói:
– Nếu đại ca cho nó là giả thì nó là giả, tiểu đệ cũng không cần tranh luận gì. Chỉ có điều đệ và huynh là huynh đệ như chân với tay, không có lý do gì để giao chiến đao binh, tiểu đệ không thể tiếp huynh được rồi!
Hàn Mạc vứt khúc côn đồng trong tay xuống, quay người bỏ đi.
– Hàn Mạc!
Hàn Thương lớn tiếng quát:
– Ai cũng nói ngươi là anh hùng, nhưng ngay cả dũng khíđánh với ta cũng không có, quả không khác gì súc vật!
Hàn Mạc dừng bước lại, không quay đầu lại, chỉ thản nhiên cười nói:
– Là anh hùng hay là súc vật, không phải huynh nói làđược. Huynh là đại ca của đệ, đệ tôn trọng huynh, nhưng không hề sợ huynh!
Dừng lại một lát rồi cười lạnh lùng nói:
– Đại ca, từ nhỏ tới lớn đệ đã sợ huynh bao giờ chưa?
Hắn cũng không nói thêm gì nữa, bước đi, bỗsng nghe Hàn Thương quát lớn, giống như báo săn từ bàn đá bay tới, vài bước đã xông tới chỗ Hàn Mạc, cây trường thương trên tay của Hàn Thương đã hướng về phía Hàn Mạc đâm tới.
Trước khi Hàn Mạc nhập kinh, Hàn Thương là một quý tử của Hàn gia, cũng là nhất đại cao thủ trẻ tuổi, y có thể làm Hộ quân Tham lĩnh của Hỏa Sơn doanh, ngoài là con cháu của thế gia, nguyên nhân chính đó là võ nghệ cao cường của y.
Trước khi Hàn Mạc nhập kinh, trong thành trên dưới ai cũng biết, nhất đại cao thủ thiếu niên chính là Tô Vũ Đình, được Quân Thần Tiêu Hoài Ngọc chỉ dạy, thương pháp của Tô Vũ Đình xuất quỷ nhập thần, ít ai là đối thủ của hy.
Ngoài Tô Vũ Đình, nhất đại cao thủ trẻ tuổi còn có Hàn Thương.
Từ thuở nhở Hàn Thương rất đam mê tập luyện võ nghệ, lại tu luyện Trường Sinh Kinh, có một khí lực rất bá đạo, mười tám binh khíđều thông thạo, trong đó đao pháp khiến người khác khó mà phòng bị, về thương pháp, tuy không lợi hại bằng Tô Vũ Đình, nhưng cũng là một trong những đại cao thủ.
Bản lĩnh của y, quả là do sự khổ luyện từ nhỏ mà có. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Từ thuở nhỏ, y rất chuyên tâm vào tập luyện võ nghệ, những con cháu thế gia khác thì chỉ thích kết bè kết đảng, còn y tính tình rất quái gở, cho nên không ít người đặt biệt hiệu cho ys là” Võ si”
Lưỡi thương của y vung ra, sắc bén vô cùng, những võ sư đứng bên cạnh động nhiên biến sắc, không ít người kêu kinh hãi, lại có người kêu lên:
– Đại thiếu gia không thể làm như vậy!
Hàn Mạc cảm thấy lạnh ở sống lưng, biết Hàn Thương đã xuất thủ, trong lòng có chút tức giận, chân khẽ di chuyển, nhanh chóng né về sau, đợi hắn đứng vững, Hàn Thương cũng đứng vững, mũi thương quẹt xuống đất, vung khúc côn đồng lên.
Hàn Mạc đưa tay ra nhận lấy, vẻ mặt lãnh đạm nói:
– Đại ca, đây là do huynh động thủ trước, đừng trách tiểu đệ vô lễ!
Hàn Thương vung thương tiến tới, chỉ vào Hàn Mạc, lạnh lùng nói:
– Đã khi nào ngươi coi ta ra gì đâu. Hôm nay nếu ngươi không đánh bại được ta, thì cũng đừng mong sẽ bước ra khỏi cửa.
Những võ sư đứng bên cạnh vọi khuyên:
– Đại thiếu gia, Ngũ thiếu gia, hai ngài… hai ngài không được động thủ, làm tổn thương hoà khí.
– Đúng vậy, hai vị thiếu gia, nếu chuyện này mà bị Đạo lão gia và Tam lão gia biết được thì khó mà lường được. Mau dừng tay lại, nếu ai bị thương, thì sẽ không lường nổi đâu.
Hàn Thương không thèm nhìn những võ sư kia, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú của Hàn Mạc, quát lớn:
– Các ngươi tránh ra cho ta, ai dám ngăn cản, đừng tránh đao thương vô tình!
Vẻ mặt đám vó sư hoang mang, nhìn nhau, lúc đó cũng không biết phải làm gì nữa.
– Còn không tránh ra?
Hàn Thương lại quát lớn, sát khí bừng bừng.
Đám võ sư không dám ngăn cản, đều lùi lại phía sau.
Hàn Mạc nắm chặt côn đồng, thản nhiên nói:
– Đại ca, đệ biết, từ nhỏ tới lớn, huynh không coi đệ ra gì cả, nhưng đệ không thèm để ý.
Dừng lại một lát, bình tĩnh nói:
– Làm huynh đệ, chỉ có kiếp này, không có kiếp sau, đệ tôn trọng huynh, trong lòng luôn coi huynh là đại ca của mình. Nhưng tôn trọng không có nghĩa là sợ hãi, hơn nữa huynh cũng biết tính cách của Tiểu ngũ, từ nhỏ tới lớn rất ngoan cường, người khác đá ta một cái, ta sẽ chặt chân họ.
Hắn nhìn Hàn Thương nói:
– Huynh là đại ca của ta, nếu đệ có sai, huynh có thể tuỳ ý phạt đệ, đệ cũng không có chút oán hận. Nhưng nếu huynh vô cớ gây phiền toái cho đệ, Tiểu ngũ sẽ không ngồi đó mà chờ chết đâu.