Viên Đô úy đó cũng có thân thủ rất tốt, cưỡi ngựa nghênh đón, huy đao ngăn cản, lập tức tiến lên chém tới ngực Tiếu Mộc.
Tiếu Mộc rống lên một tiếng, quay ngược tay lại “Choeng!” một tiếng đánh lên thân đao viên Đô úy kia, khí lực của hắn quá mạnh, đao kỹ của viên Đô úy kia kinh người nhưng sức mạnh hiển nhiên kém hơn, song đao giao kích, viên Đô úy kia chỉ cảm thấy hồ khẩu run lên.
Tiếu Mộc không đợi đối phương biến chiêu, đại đao trong tay đã nhắm thẳng đầu vai viên Đô úy kia mà chém xuống, nhưng hắn cũng cực kỳ nhanh huy đao lên đón nhận. Một đao của Tiếu Mộc đánh xuống, sau khi giao kích, nháy mắt nâng đao lên, liên tục vỗ xuống.
Kenh kenh kenh…. vang liên tiếp vang lên, hoa lửa văng khắp nơi, không ngờ Tiếu Mộc lại liên tục bổ ra tới sáu đao, một đao lại một đao mỗi đao càng thêm hung ác, mỗi đao lại càng nhanh hơn.
Khuôn mặt viên Đô úy kia hiện lên vẻ kinh ngạc, giờ mới biết, vị tướng lĩnh Ngự Lâm Quân này quả nhiên rất lợi hại.
Tiếu Mộc có thể leo lên đến chức Tham lĩnh Hộ quân bây giờ là dựa vào bản lãnh thật sự của hắn. Đặc biệt là đao công đó trong Ngự Lâm Quân có thể đếm được trên đầu ngón tay, bất kể là lực đạo, tốc độ hay khí thế đều là tiêu chuẩn đệ nhất đao công. Viên Đô úy kia tuy rằng đao kỹ cũng cực kỳ xuất chúng, nhưng đối mặt với thế công linh hoạt sắc sảo của Tiếu Mộc, hiển nhiên còn dưới cơ.
Sau khi Tiếu Mộc đánh xuống sáu đao, hổ khẩu Đô úy đã nứt ứa ra máu tươi, cuối cùng chống đỡ không nổi, đại đao bay khỏi tay.
Các đao thủ thuộc hạ quân Tây bắc của hắn tuy mỗi người đều có đao kỹ không tầm thường, đều là nhân tuyển, thậm chí mỗi người đều có thể thoải mái đối phó với một binh sĩ Ngự Lâm Quân, nhưng lúc này số Ngự Lâm Quân vượt xa so với bọn họ, các đao thủ quân Tây Bắc mỗi người đều phải đối mặt với vô số kỵ binh vây công, chỉ có nửa khắc, tám gã đao thủ thì tới bốn gã bị chém chết trên mặt đất.
Viên Đô úy hiển nhiên hiểu được đại sự không ổn, khi đại đao rời tay, hai chân đạp thật mạnh, thân thể ngửa ra sau, xoay một vòng trên lưng ngựa, lập tức trở mình hạ xuống.
Tiếu Mộc quát lên một tiếng, thân thè cũng như diều hâu, rời khỏi ngựa, từ trên không trung lao thẳng xuống truy bắt tên Đô úy.
Viên Đô úy không tiếp tục giao thủ cùng Tiếu Mộc, mà cực kỳ nhanh chóng tiến về phía thùng xe ngựa. Cùng lúc đó, hổ khẩu tay phải của hắn cũng bị đánh rách, rút ra một con dao găm, hắn lao vào trong xe như một con sói.
Thân pháp hắn nhanh nhẹn, Tiếu Mộc bổ mất một đao vào khoảng không, thấy hắn đã vào trong thùng xe, lập tức cảm giác sự tình không ổn, không chút do dự vọt theo vào trong xe.
Khi vào tới trong xe, con dao găm trong tay viên Đô úy kia đã đâm vào trái tim của Dương Vĩnh Huy đang bị thương, hai mắt hắn mở trừng trừng, một bàn tay bóp cổ viên Đô úy khào khào cố nói:
– Vì sao… vì sao giết ta?
Viên Đô úy kia không kịp trả lời, sau lưng, đạo đao trong tay Tiếu Mộc đã chụp xuống tay đang cầm đao của hắn, huyết hoa tung bay, dao găm vẫn chưa được rút khỏi ngực Dương Vĩnh Huy, cánh tay phải của viên Đô úy này đã bị đại đao của Tiếu Mộc chém đứt gọn từ bả vai.
Viên Đô úy đó kể ra cũng dũng mãnh dị thường, khi đại đao của Tiếu Mộc chém xuống, tay trái của hắn đã đánh lên cổ tay của Dương Vĩnh Huy, khoảnh khắc tay phải đứt lìa thì xương cổ tay của họ Dương cũng kêu lên “Rắc rắc” . Bị hắn đánh gãy xương cổ tay, Dương Vĩnh Huy vo lực buông lỏng, mà viên Đô úy kia cho đến giờ đã chịu đựng thống khổ mà người thường không thể chịu nổi, thân thể vẫn thoăn thoắt theo cửa sổ xe ngựa mà chạy trốn ra ngoài.
Tất cả sự tình chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Viên Đô úy thoát ra ngoài cửa sổ xe, Tiếu Mộc cũng mặc kệ Dương Vĩnh Huy, qua đường cửa sổ cũng chạy theo sát, lạnh lùng quát:
– Chạy đi đâu?
Hắn muốn bắt sống viên Đô úy kia, lấy cho được khẩu cung từ trong miệng hắn, nếu không một đao vừa rồi cũng đủ để chém hắn làm hai nửa.
Viên Đô úy nhảy ra khỏi cửa sổ, ngã nhào xuống mặt tuyết, cái tay cụt chạm xuống mặt tuyết, từng vết máu tươi đỏ sẫm rơi trên tuyết trắng, đỏ tới chói lọi, đỏ tới mỹ miều, đỏ tới thảm thiết.
Tay trái bịt lên vết thương, sắc mặt trắng bệch muốn cướp lấy ngựa đi, nhưng ngồi lên được trên tuyết rồi đã thấy đến hơn mười kỵ binh Ngự Lâm đã vây kin đường trốn, ánh đao lấp loáng, có chắp cánh cũng không thể bay.
Tiếu Mộc nắm chặt đại đao, một bước đi tới, nâng đao chỉ vào hắn, lạnh giọng hỏi:
– Ngươi không phải quân Tây Bắc, lại càng không phải bộ hạ của Đại tướng quân, ngươi…. đến tột cùng là ai?
Viên Đô úy cười sầu thảm:
– Vốn là không… không muốn sống mà thoát khỏi. Không cần… không cần nhiều lời vô nghĩa….!
Lúc này, trong số các Ngự Lâm Quân vây quanh, có hai gã mình đầy thương tích cầm đao lên khống chế.
– Đại nhân, đã chết hai người, bắt sống hai, chúng ta đã chết ba huynh đệ, bị thương bảy!
Một gã Giáo úy Ngự Lâm Quân tiến lên bẩm báo, thần sắc có chút tức giận. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Mấy chục kỵ binh Ngự Lâm tinh nhuệ vây sát không đến mười người cầm đao, lại chết mười người, tuy nói số người tử vong bên phía đối phương nhiều gấp đôi nhưng cũng khiến Ngự Lâm Quân tức giận không thôi.
– Nếu ngươi thành thật, ta có thể tha cho ngươi một mạng!
Tiếu Mộc bước lên, đại đao kề lên cổ họng viên Đô úy kia:
– Nói, các ngươi là người của ai? Nếu ngươi không nói…! Liếc nhìn gã cầm đao một cái, cười lạnh:
– Chúng ta cũng sẽ hỏi được từ trong miệng bọn họ!
Viên Đô úy khinh thường nói:
– Lời các ngươi ép được từ trong miệng bọn họ tuyệt… tuyệt không phải là tình báo gì, bọn họ…vốn hoàn toàn không biết gì cả….!
Nói đến đây, mắt hắn trợn trừng, thân thể nghiêng về phía trước, Tiếu Mộc cảnh giác thu lại bội đao nhưng không kịp, đao phong đã đâm thật sâu vào cổ họng viên Đô úy, hai mắt hắn nổ tung, cổ họng kêu “Rắc rắc”, lập tức nghiêng người ngã trên mặt tuyết mà chết.
Chúng Ngự Lâm kỵ binh đều giật mình kinh hãi, Tiếu Mộc cũng nhíu mày.
Mấy người này thật đúng là tử sĩ không sợ chết.
Nghĩ đến Dương Vĩnh Huy trong xe, hắn vội vàng quay lại xe ngựa, Dương Vĩnh Huy nằm trong xe, ngực thấm sẫm máu tươi, khóe miệng lại tràn ra máu tươi, đôi đồng tử co rút, hô hấp mỏng manh, hiển nhiên sẽ phải chết thật sớm.
– Bọn họ vốn định cứu ngươi ra khỏi đây, nhưng gặp sự không ổn cho nên không tiếc tay giết ngươi…
Tiếu Mộc khẽ thở dài:
– Hàn tướng quân đề bạt ngươi làm Tham lĩnh Hộ quân, ban cho ngươi ân huệ rất nặng, vì sao ngươi phản bội tướng quân? Rốt cuộc…. là ngươi cấu kết cùng ai?
Dương Vĩnh Huy cố nhổ máu tươi trong miệng ra, tận toàn lực kiệt khẽ nâng tay trái, vẻ mặt rất quái dị, tay trái dường như muốn cầm cái gì nhưng chung quy cái gì cũng không cầm, chỉ nghe thấy giọng nói suy yếu của hắn tràn ngập bất cam lòng:
– Thái tử…. Thái tử…!
Kêu được hai tiếng, tay trái mềm rũ ra buông thõng xuống, hai mắt vẫn trợn ngược không nói lời nào nữa.
Tiếu Mộc tiến lên đưa tay dò xét hơi thở, Dương Vĩnh Huy đã chết.
Tiếu Mộc bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay vuốt lại mí mắt cho Dương Vĩnh Huy, lại bước ra xe ngựa, liếc nhìn hai gã cầm đao một cái, trầm giọng ra lệnh:
– Áp tải về đại doanh!