Hàn Mạc lắc đầu nói:
– Đại bá không nói gì, một câu cũng không nói!
Hàn Thục thở nhẹ một tiếng, không nói một lời, trầm ngâm một lát, một lúc sau, mới nhẹ giọng nói:
– Vậy ngươi cảm thấy ta có nên làm Hoàng hậu không?
– Tỉ tỉ không thể chọn lựa.
Hàn Mạc nói thẳng:
– Thánh thượng đã tuyên chiếu, hơn nữa đã căn dặn bộ Lễ chuẩn bị đại điện sắc phong. Tiêu thái sư ra mặt tán thành, trong triều các thần tử khác cũng không phản đối… Phụ thân tuy rằng phản đối, cũng bị Thánh thượng gạt ngang , đại cục đã định, không thể sửa đổi!
– Ta biết đã không thể sửa đổi.
Hàn Thục rất bình tĩnh nói:
– Ta chỉ muốn hỏi ngươi, ta có nên làm Hoàng hậu không?
Hàn Mạc trầm mặc một lát, mới nói:
– Nếu phụ thân đã phản đối, chắc phải có lý do của người. Lão hồ ly Tiêu thái sư tán thành tỉ tỉ làm hậu, ngược lại là có dụng tâm. Tiểu ngũ cảm thấy, ngôi vị Hoàng hậu này, dường như không phải thứ tốt đẹp gì.
Hàn Thục thản nhiên cười nói:
– Sao lại nói như vậy?
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, mới nói:
– Trong một lúc đệ cũng không nghĩ ra lí do khác, chỉ có điều… nếu như tỉ tỉ làm Hoàng hậu thì khó tránh khỏi bị người khác đố kị, chỉ sợ những phi tần đó đứng trong tối làm khó tỉ!
Hàn Thục cười nhẹ nói:
– Ngươi hiểu được chuyện này cũng xem là thông minh. Tam thúc phản đối, có lẽ là do lo sợ chuyện này, sợ rằng một khi ta làm Hoàng hậu, lập tức trở thành mục tiêu của mọi người… Thúc chỉ muốn bảo vệ ta!
Hàn Mạc tựa vào ghế trên, nhíu mày nói:
– Trước mắt cũng không có điểm nào chứng tỏ, tại sao Thánh thượng lại đột nhiên muốn lập Nhị tỉ làm hậu?
Hắn nhìn Han Thục:
– Nhị tỉ có biết vì sao không?
– Không biết!
Hàn Thục lắc đầu nói.
Hàn Mạc lại nheo mắt nói:
– Nói như vậy, là vì Thánh thượng… đột nhiên nổi hứng?
– Tiểu ngũ, chớ có nói bậy.
Hàn Thục nhíu mi nói:
– Ngươi hiện giờ không phải trẻ con, nói chuyện phải có chừng mực, ở chỗ ta nói thì không sao, nhưng nếu bị người khác nghe thấy, thì tự chuốc họa vào thân.
Hàn Mạc vẻ mặt nghiêm nghị, gật đầu nói:
– Tiểu ngũ biết rồi.
Lập tức nhẹ giọng hỏi:
– Tỉ, bản thân người… có muốn làm Hoàng hậu không?
Hàn Thục nhẹ giọng, bình tĩnh nói:
– Vì sao không muốn? Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, là chủ hậu cung, có phi tần nào không muốn làm Hoàng hậu đâu? Có người nào không muốn lên ngôi Hoàng hậu? Vì ngai vàng Hoàng hậu, phi tần trong cung, đều tốn không ít tâm huyết.
Hàn Mạc méo mặt nói:
– Lời của Nhị tỉ, dường như không giống với hành động.
Hàn Thục thở dài, nghẹn cười nói:
– Tiểu ngũ, vậy ngươi cho rằng, nếu là người khác lên làm Hoàng hậu, Nhị tỉ sẽ thoải mái hơn sao?
Buồn bã nói:
– Trong cung nếu làm Hoàng hậu, tất nhiên sẽ bị kẻ trên người dưới ghen ghét. Thế nhưng có danh phận Hoàng hậu, trừng trị tất cả địch thủ, tất nhiên là danh chính ngôn thuận rồi. Trong mắt bọn cung nữ thái giám giữa Hoàng hậu với phi tử, tất nhiên là tình nguyện làm thuộc hạ của Hoàng hậu. Nếu ta không có thai, bất kể ai làm Hoàng hậu cũng không liên quan đến ta. Nhưng… chính vì giọt máu của Thánh thượng, bất kể ai làm Hoàng hậu, đầu tiên đối phó tất nhiên là ta… cho dù có Hoàng Thượng chiếu cố nhưng Thánh thượng trăm công ngàn việc, bận rộn chính sự, không thể nào bảo vệ ta mãi được. Còn Hoàng hậu danh chính ngôn thuận là chủ của Hậu cung, đến lúc đó nếu muốn gây bất lợi cho ta, cho dù có nhiều bè đảng vây cánh, ta cũng sẽ ứng phó được!
Hàn Mạc vẻ mặt nặng nề, chỉ biết lẳng lặng nghe.
– Vì con, ta không thể cứ ngồi yên mà chờ chết.
Hàn Thục chậm rãi nói: – Thánh thượng ân sủng, muốn phong ta làm Hoàng hậu, tuy biết một khi làm Hoàng hậu nhất định sẽ trở thành mục tiêu của mọi người, nhưng… có thân phận Hoàng hậu này, nghĩa là chủ Hậu cung, bọn họ cũng không dám ra mặt đối phó ta. Cho dù có ngấm ngầm hạ thủ, cũng phải đắn đo hậu quả về sau. Đứng nhìn người khác lên làm Hoàng hậu quang minh chính đại ức hiếp ta, không bằng ta tự mình trở thành Hoàng hậu, cho bọn chúng không dám manh động.
Vẻ mặt nàng đau khổ cười nói:
– Kể từ ngày ta mang cốt nhục của Thánh thượng, đã biết trước sẽ trở thành cái gai trong mắt bọn người ở hậu cung!
Hàn Mạc nhíu mày.
Hắn hiểu được nỗi khổ của Hàn Thục, thực chất Hàn Thục là một người con gái cực kì ôn hòa, trước khi nhập cung, đến con kiến cũng không dám giết, yếu ớt vô cùng.
Nhưng sống trong cung nhiều năm, cô nương hiền lành thánh thiện của ngày trước, đã dần biết cách bảo vệ bản thân.
Người làm mẹ, nguyện vọng lớn nhất tất nhiên là hi vọng con cái của mình có thể bình an khỏe mạnh. Trong cái hậu cung đầy rẫy tranh chấp, chỉ có ngươi sống ta chết này, nếu mẹ con Hàn Thục muốn được bình an, chỉ có thể làm những việc trong lòng không muốn, thậm chí không từ thủ đoạn, phải độc ác hơn kẻ thù mà thôi.
Linh Yến nhi nhìn thấy sắc mặt Hàn Mạc không vui, hạ giọng nói:
– Ngũ thiếu gia, người yên tâm, cho dù Linh Yến nhi có tan xương nát thịt, cũng sẽ bảo vệ cho an nguy của tiểu thư!
– Ai bảo ngươi tan xương nát thịt?
Hàn Mạc hạ giọng hét lên một tiếng.
– Ta chỉ cần mọi người yên ổn, không ai được thiếu một cọng tóc nào!
Linh Yến nhi bị Hàn Mạc hét một tiếng, lúc đầu hoảng sợ, tiếp đó nhận ra bên trong giọng nói có lẫn tình cảm thân thiết của Hàn Mạc, không khỏi cảm kích.
Hàn Thục biết nói như vậy có hơi đề nặng vấn đề, cố ý lảng sang chuyện khác, nhẹ nhàng nói:
– Hồi kinh nhiều ngày, có phải đều ở cùng Tiểu Thiến?
– Vâng!
Hàn Mạc biết mình có chút thất lễ, cố ổn định tinh thần, tỏ ra vẻ tươi cười:
– Hôm qua đệ còn đích thân xuống bếp, nấu canh cho nàng!
Hàn Thục thản nhiên cười:
– Tiểu ngũ nhà ta đã biết thương vợ rồi đấy, quả là đã trưởng thành rồi. Sang năm, ngươi đã được làm cha rồi…
Len lén thở dài, như suy nghĩ chuyện gì, nhẹ giọng nói:
– Thời gian… qua thật nhanh!
– Vậy cũng phải làm cậu trước mới được làm cha.
Hàn Mạc cười nói:
– Long thai trong bụng Tỉ tỉ, sang năm là đã ra đời, đến lúc đó, tất nhiên đệ phải làm cậu trước rồi!
Hàn Thục nhẹ nhàng vuốt bụng mình, cười nói: Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
– Ngươi cho rằng làm cậu dễ vậy sao? Phải chuẩn bị sẵn lễ vật, nếu không ta sẽ không cho nó gọi ngươi là cậu!
Hàn Mạc cười ha hả nói : – Đó là chuyện tất nhiên. ừm … từ hôm nay trở đi, người cậu này phải nghĩ chuẩn bị lễ vật gì cho cháu mới được.
Tỉ đệ nói chuyện hồi lâu, một cung nữ thanh lịch đứng ngoài cửa bẩm báo:
– Khởi bẩm nương nương, Thái tử điện hạ cùng Thái tử phi đến thỉnh an nương nương, đang đứng đợi ở ngoài!