Tình huống này không giống bình thường. Khí quan trong cơ thể vỡ nát, hiện đang trong thời kì lành lại, người bệnh dĩ nhiên không được phép giãy dụa. Nhưng hiện giờ Hồng Tụ không thể khống chế bản thân, cho dù có người giữ, cũng không thể ép nàng không được cử động, điểm huyệt lại không thể dùng được, tạm thời chỉ còn cách sử dụng thuốc để khống chế mà thôi.
Hồng Tụ thấy không ai trả lời nàng, lại hỏi:
-Các ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao ta lại ở chỗ này?
Hàn Mạc liếc mắt nhìn thành viên hắc ám ở bên cạnh, nàng ta cụp mắt xuống, tỏ ý không biết làm thế nào.
Hàn Mạc liền đến bên giường, nhìn Hồng Tụ, dịu dàng nói:
-Muội tỉnh rồi sao? Muội đã ngủ rất lâu rồi đấy.
-Ngươi là ai?
Hồng Tụ cảnh giác, dĩ nhiên nàng đã mất trí nhớ, thậm chí khả năng suy luận cũng giảm sút, nhưng mười mấy năm sống kiếp hắc ám, nàng luôn có ý thức cảnh giác và bảo vệ bản thân cao độ.
Hàn Mạc cười dịu dàng, ngồi trên ghế cạnh giường:
-Ta là ca ca của muội, muội không nhớ rõ sao?
-Ca ca?
Hồng Tụ nhìn Hàn Mạc, nửa tin nửa ngờ.
Hàn Mạc gật đầu nói:
-Đúng vậy, ta là ca ca của muội, muội là muội muội của ta!
-Ngươi thật sự là ca ca của ta?
Hồng Tụ vẫn còn nghi hoặc, chỉ có điều nhìn bộ dạng nho nhã của Hàn Mạc, cùng vẻ tươi cười dịu dàng của hắn, thoạt nhìn rất ôn hoà khiến người dễ dàng thân cận, khiến Hồng Tụ cũng bớt cảnh giác đi một chút.
Hàn Mạc cười, nói:
-Nha đầu ngốc, ngủ một giấc dậy liền không biết ta nữa sao? Có phải muội gặp ác mộng hay không?
Hồng Tụ nghĩ ngợi một chút, cuối cùng nói:
-Đây là đâu? Gia gia đâu rồi?
-Gia gia?
Hàn Mạc vẫn tươi cười như trước, nhưng trong đầu lại nhanh chóng suy đoán, Hồng Tụ hiện đã mất trí nhớ, nàng nói “gia gia”, thì ắt hẳn đây là người nàng ghi nhớ sâu đậm nhất. Hắn càng nghĩ, càng tin rằng người có thể khiến Hồng Tụ nhớ rõ như thế chỉ có vị tổ tông hắc ám của Yến Quốc Tiết Công Nhan kia mà thôi, liền thấp giọng nói:
-Gia gia còn đang bận việc, không ở đây được. Chờ gia gia làm xong việc, chúng ta sẽ được gặp người thôi.
Hồng Tụ thoáng thất vọng, nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
Hàn Mạc thấy Hồng Tụ nhắm mắt lại, không muốn quấy rầy nàng nghỉ ngơi nữa, liền định đứng dậy, lại nghe nàng chợt nói:
-Ta đói bụng!
Thành viên hắc ám bên cạnh tức thì nói:
-Để ta đi lấy thức ăn.
Nói rồi, nàng ta nhanh chân rời đi.
-Nhưng vì sao ta lại không nhớ ra ngươi?
Yên lặng một lát, Hồng Tụ đột nhiên hỏi:
-Tại sao ta không nhớ ra mình có một ca ca? Nơi này là ở đâu? Vì sao ta không cử động được?
Hàn Mạc dịu dàng nói:
-Muội mắc bệnh, nên quên mất một số chuyện. Nhưng muội đừng lo, có ca ca ở bên cạnh muội, muội sẽ sớm khoẻ lại thôi. Chờ đến khi muội khoẻ lại rồi, nhất định sẽ nhớ ra ca ca, thân thể cũng sẽ cử động lại được thôi.
Hồng Tụ dù mất trí nhớ nhưng cũng không dễ gì gạt được nàng. Nàng liền hỏi tiếp:
-Vì sao ta mắc bệnh? Ta mắc bệnh gì?
-A, thầy thuốc có nói rồi, bệnh này của nàng rất đặc biệt.
Hàn Mạc cười cười:
-Nhưng không sao, chỉ cần muội nghe lời ca ca, chịu khó dưỡng bệnh, rất nhanh muội sẽ đứng lên được thôi.
Gương mặt lạnh lùng xinh đẹp của Hồng Tụ thoáng u ám, có lẽ nói xong những lời này khiến nàng hao tổn không ít sức lực. Nàng lại nhắm mắt, không nói gì nữa.
Một lát sau, thành viên hắc ám bưng bát cháo tiến vào, cung kính nói:
-Đại nhân, thái y đã dặn, nên để chủ…
Thấy Hàn Mạc khẽ lắc đầu, nàng ta tức thì nói:
-Thái y đã dặn, cô nương tạm thời chỉ có thể uống tạm cháo loãng, dần dần nghỉ ngơi thôi!
Hàn Mạc gật đầu, giơ tay đỡ lấy bát cháo. Thành viên hắc ám kia giật mình kinh hãi, dù sao Hàn Mạc cũng có thân phận cao quý, sao có thể tự tay bón cháo cho người khác được, liền vội nói:
-Đại nhân, cứ để thuộc hạ…
Hàn Mạc không nói nhiều, tiếp lấy bát cháo trong tay nàng ta, nói:
-Ngươi cũng mệt rồi, cứ nghỉ ngơi đi. Nơi này để ta chăm sóc là được rồi.
Thành viên hắc ám kia thoáng trầm ngâm, cuối cùng cung kính lui ra.
Lúc này, Hàn Mạc xúc từng muỗng cháo nhỏ, dịu dàng nói:
-Ăn thôi, không phải muội đói bụng sao? Ăn cháo rồi sẽ không đói bụng nữa!
Hắn cẩn thận xúc từng muỗng cháo nhỏ, thổi thổi, chờ cho cháo bớt nóng rồi mới đưa qua.
Hồng Tụ mở to mắt, nhìn Hàn Mạc. Nàng thoáng trầm mặc, cuối cùng khẽ hé cái miệng nhỏ nhắn. Hàn mạc cẩn thận đưa từng thìa cháo đến bên môi Hồng Tụ, cẩn thận bón cho nàng ăn, rồi nhìn nàng.
Hồng Tụ ăn được gần nửa bát cháo rồi thôi. Từ đầu đến cuối, hắn đều hết sức cẩn thận, vô cùng kiên nhẫn.
Cho nàng dùng cháo xong, Hàn Mạc cẩn thận cầm khăn lau khoé miệng cho nàng, rồi dịu dàng cười, nói:
-Ăn no rồi nên nghỉ ngơi cho khoẻ. Muội ngủ đi, ta sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho muội. Muội muốn làm gì, ta sẽ làm thay muội.
Hồng Tụ nhìn Hàn Mạc dịu dàng, sự cảnh giác của nàng mười phần đã biến mất bảy tám phần. Nàng tươi cười nhìn Hàn Mạc, vị cô nương từ trước đến nay vẫn lạnh lùng giờ bỗng trở nên ngây thơ, phá lệ cười tươi thắm.
Có lẽ bởi nàng rất ít cười, nên khi Hàn Mạc thấy nàng cười thoáng run lên một chút. Hắn thực cảm thấy khi nàng cười thật hết sức xinh đẹp, tựa như tuyết trắng băng lãnh giây phút bỗng hoá thành bông tuyết xinh đẹp, thuần khiết, vô cùng rực rỡ.
Hồng Tụ nghỉ ngơi. Hàn Mạc ngồi dựa lưng trên ghế, nhắm mắt lại.
Chỉ có điều chưa được bao lâu, Hồng Tụ đã tỉnh lại. Nàng chỉ nói đã ngủ nhiều rồi, không ngủ tiếp được nữa. Hàn Mạc nghĩ một chút, rồi hỏi nàng có muốn nghe chuyện xưa không. Hồng Tụ nằm im không động đậy được, rất buồn chán, được nghe “ca ca” kể chuyện dĩ nhiên là rất vui rồi.
Trong đầu Hàn Mạc luôn có vô số các câu chuyện xưa, hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định kể lại chuyện “Đại náo Thiên cung” cho Hồng Tụ nghe. Nàng thích thú lắng nghe, không hề chớp mắt.