Hàn Mạc hơi vuốt cằm, lúc trước mặt Sương nhi, Hàn Mạc lo lắng thật sự. Sương nhi cũng ngây thơ hồn nhiên, mặc dù thông minh, nhưng cũng không có nhiều mưu tính, chốn thâm cung nội uyển người ta dễ dàng mà xâu xé Sương nhi.
Nhưng Tử nhi trước mắt, nhìn đáng yêu hồn nhiên giống Sương nhi, nhưng Hàn Mạc có thể cảm nhận được, Tử nhi thực chất là một cô nương thích ứng được với hoàn cảnh lừa người gạt ta. Nàng cũng có đủ bình tĩnh và tri tuệ để đối mặt với những thách thức gần kề.
Lại trầm ngâm một lát, cuối cùng Hàn Mạc từ trong người lấy ra một viên dạ minh châu, đặt trong lòng bàn tay, đưa cho Tử nhi:
-Ngươi cầm đi, ngày sau có lẽ sẽ có lúc cần dùng đến!
Tử nhi hiển nhiên có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Hàn Mạc.
– Sau khi vào cung,ngoại trừ những người Yến quốc đi theo, ngươi còn cần một số người khác giúp.
Hàn Mạc như thoáng chút suy nghĩ:
– Phần lớn mọi người đều thích bạc. Cầm nó, sau này có lúc cần dùng!
Vẻ cảm kích hiện ra trong mắt Tử nhi, nàng lập tức duyên dáng thi lễ.
Hàn Mạc không nói nhiều, đem dạ minh châu giao cho Tử nhi, lúc này mới nói:
– Công chúa, trời đã tối rồi, người đi nghỉ sớm đi, hạ thần cáo lui trước!
Chắp tay thi lễ, liền xoay người rời khỏi.
– Hàn tướng quân!
Lại nghe tiếng Tử nhi phía sau.
Hàn Mạc dừng chân, nhưng không có quay đầu lại, chỉ hỏi:
– Công chúa còn có gì chỉ bảo?
Tử nhi im lặng hồi lâu, rốt cục cũng hạ giọng nói:
– Hàn tướng quân, ngươi…là người tốt!
Hàn Mạc sửng sốt, liền cười, không thể tưởng tượng đến một lời đánh giá như vậy. Trong mắt một số người, chỉ e mình là đại ác nhân.
Hàn Mạc trở về đến sân, còn chưa tiến vào, chợt nghe đằng sau có tiếng bước chân vang lên, là Tiểu Mộc đưa một gã người hầu trẻ tuổi áo xanh mũ quả dưa đến, không khỏi nhíu mày.
– Tướng quân, người này tự xưng là Đường Thục Hổ phái tới đưa thiếp mời!
Tiếu Mộc chắp tay nói:
– Muốn gặp đại nhân, cho nên mạt tướng dẫn hắn đến đây!
Người hầu nam trẻ tuổi tiến lên một bước, khom người nói:
– Tiểu nhân tham kiến Hàn tướng quân!
– Đường công tử phái ngươi đến, có chuyện gì?
Hàn Mạc hỏi.
Gã người hầu từ trong người lấy ra một tấm thiệp, đưa tới;
– Tiên sinh thuộc hạ phái thuộc hạ nhanh chóng tới đưa thiệp mời, lúc đó rất hân hạnh được đón tiếp Hàn tướng quân!
Hàn Mạc thò ra hai ngón tay mang bao tay kim loại khác thường, hai ngón tay kẹp tấm thiệp, một tay mở ra đủ để nhìn thấy, chỉ thấy mặt trên viết một hàng chữ:
“Gửi Hàn huynh, sau đêm nay, trên hồ Khổng Tước, cùng nâng cốc chia tay. Tất hân hạnh đón tiếp” Ký tên: Đường Thục Hổ.
Nét chữ như rồng bay phương múa, bút lực tinh túy, đó thật sự là cao thủ viết chữ.
– Cùng nâng cốc chia tay?
Hàn Mạc thì thầm, nhìn về phía gã người hầu, hỏi:
– Đường tiên sinh nhà ngươi phải đi xa sao?
Gã người hầu trẻ tuổi vội nói:
– Bẩm tướng quân nói, mấy ngày trước đây, tiên sinh đi ra ngoài, sau một đêm trở lại Hà Cư, suốt một ngày một đêm không ăn uống gì, mọi người đều rất lo lắng.
Hàn Mạc khẽ gật đầu, trong lòng cũng hiểu được, ngày ra ngoài, từ trước đến nay chính là đến biệt viện hoàng gia thăm viếng.
– Một ngày sau,cuối cùng tiên sinh cũng ra ngoài, tuyên bố với mọi người, mấy ngày nữa phải rời khỏi kinh, một mình di chu du thiên hạ!
Mặt gã người hầu có cái gì đó sung mãn khó hiểu, dường như không hiểu vì sao Đường Thục Hổ lại từ bỏ vinh hoa phú quý không hưởng thụ, lại một mình đi chu du thiên hạ.
– Trước khi đi, tiên sinh mở yến tiệc tại hồ Khổng Tước, chia tay bằng hữu. Tiên sinh vội phái tiểu nhân tới đây đưa thiếp mời, dặn mãi, bất kể thế nào cũng phải nhất định được đón tiếp Hàn tướng quân. Nếu không lúc đó tiên sinh sẽ ở hồ đợi, tướng quân một giờ không đến, thì sẽ đợi một canh giờ, một ngày không đến, thì sẽ đợi một ngày!
Hàn Mạc nhíu mày, chuyện này thật là có chút khó xử.
Đường Thục Hổ thịnh tình như vậy, không đi tự nhiên không hay, nhưng mình thân là thống lĩnh đoàn hộ vệ Yến quốc, bỏ lại chức hộ vệ đi hồ Khổng Tước dự tiệc, như thế dường như cũng có chút không thỏa đáng.
– Ngươi về trước đi, ta biết rồi!
Hàn Mạc gật đầu nói.
Gã người hầu vội hỏi:
– Ý tướng quân là?
– Nên đi ta tự nhiên sẽ đi.
Hàn Mạc trả lời lấp lửng:
– Xem đến lúc đó có thể bỏ ra thời gian không!
Gã người hầu có chút hơi khó xử, Tiếu Mộc cũng đã nói:
– Tướng quân đã lên tiếng còn không lui ra!
Gã người hầu không dám nhiều lời, liền theo Tiếu Mộc lui xuống.
Hôm sau Hàn Mạc đem chuyện này nói cho Tào Ân, Tào Ân cũng cười nói:
– Đường Thục Hổ chính là Khánh quốc đệ nhất tài tử, rất có ảnh hưởng đến giới văn nhân, nếu có thể kết giao với hắn, ngược lại cũng không có gì là xấu. Văn Khánh quốc thịnh hành, văn nhân địa vị cực cao, nếu có thể khiến cho bọn văn nhân học sĩ sinh thiện cảm với Yến quốc ta, thì đúng là có lợi lớn đối với quan hệ của hai nước.
Nhìn Hàn Mạc mỉm cười nói;
– Hàn Mạc,ngươi cũng biết, tiếng tăm của ngươi trong thành cũng không nhỏ. “Bao giờ có trăng sáng” hiện giờ truyền xướng khắp nơi, cũng là làm tăng thể diện của Đại Yến ta!
Hàn Mạc hổ thẹn cười.
Hôn sự của Thái tử Khánh quốc và Công chúa Yến quốc đã bố cáo khắp thiên hạ. Khánh quốc từ trên xuống dưới ngập tràn hưng phấn, tuy rằng không phải ai cũng hiểu được chính sự, nhưng theo trực quan, hiện giờ người Ngụy đánh Khánh, thông qua cuộc hôn nhân này thúc đẩy liên minh, khiến Khánh quốc có thêm đồng minh mà tránh được kẻ thù, đó đương nhiên là một đại hỉ sự.
Khánh quốc bề mặt của không tồi. Theo chiếu ngày ban bố, toàn bộ Lễ bộ cùng với Thái Thường Tự liền bắt đầu làm việc rối ren hết cả lên, trước ba ngày khởi hôn, tất cả các nhà phải treo đèn lồng đỏ, tăng thêm vui mừng.
Người Khánh quốc tất bật, bận bịu, sứ đoàn Yến quốc lại yên ắng nhất. Dù sao cũng chuẩn bị tốt rồi, hơn nữa cũng không cần chuẩn bị nhiều lắm. Chẳng qua cũng chỉ là rõ ràng trên phương diện đại biểu lễ nghi Yến quốc thương lượng trong quá trình trình tự lễ nghi. Đó cũng chỉ là làm cho hôn sự Công chúa Yến quốc tiến hành thuận lợi.
Hàn Mạc trong hai ngày không có đại sự gì, thỉnh thoảng đi tuần tra cảnh giới bốn phía, thời gian còn lại là để luyện tập Bát Bộ Côn Thuật.
Tới ngày hẹn với Đường Thục Hổ, nếu được Tào Ân đồng ý, Hàn Mạc cũng chuẩn bị tới hồ Khổng Tước, thay đổi xiêm y như một thư sinh bình thường.
Đang lúc hoàng hôn, Đường Thục hổ lại phái xe ngựa tới đón, Hàn Mạc còn được sáu gã ngự lâm mặc thường phục dẫn tới hồ, về phần mình cũng có Tây Hoa Thính âm thầm đi theo bảo vệ.
Thân tại Khánh quốc, ở mọi chốn không thể không cẩn thận.
Lên xe ngựa, dưới sự bảo vệ của sáu gã hộ vệ mặc thường phục, đoàn người đi về phía hồ Khổng Tước.