– Nói cho ta biết, là ai sai ngươi ám sát Công chúa? Vân Thương Lan hỏi lại lần nữa, vẻ mặt lạnh lùng:
– Nếu thành thật khai báo, ta bảo toàn tính mạng cho ngươi!
Giờ phút này, người nước Yến đều dùng một ánh mắt cừu thị nhìn Tần Tư, thậm chí có một số người cũng nhìn Vân Thương Lan với ánh mắt tức giận.
Vừa mới vào cảnh nội nước Khánh, Công chúa liền gặp ám sát, điều này làm sao lại không khiến người nước Yến phẫn nộ được?
Tàn Tư lạnh run, cúi đầu, không dám nói lời nào.
Quan phục của y ướt đãm mồ hôi, y cảm giác những ánh mắt kia như muốn cắn xé y, lại lo lắng người nước Yến dưới cơn phẫn nộ sẽ biến y thành thịt vụn mất.
Tào Ân thản nhiên nói:
– Dẫn y lại đây!
Rồi xoay người ra khỏi đội ngũ, tới một bãi đất trống bên cạnh.
Hàn Mạc đi theo bên cạnh Tào Ân, lại viên hắc áp áp giải Tần Tư đi theo.
Vân Thương Lan biết Tào Ân không hi vọng gì nhiều có thể lấy được lời khai từ Tần Tư, trầm ngâm môt chút, cũng đi theo.
Tiếu Mộc đã đi đến, nhìn thi thể của không ít binh sĩ Ngự Lâm Quân nằm trên mặt đất, đôi mắt toát ra hàn ý, nói:
– Đem thi thể các huynh đệ xử lý cho tốt!
Tào Ân chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt nhìn Tần Tư, thản nhiên hỏi:
– Bản hầu chỉ cần một cái tên, nói cho ta biết, là ai phái ngươi làm như vậy? Rồi liếc Vân Thương Lan, thản nhiên nói:
– Tính mạng các ngươi không nằm trong tay Vân đại nhân, mà ở trong tay bản hầu!
Vân Thương Lan nhíu mày, muốn nói nhưng thôi, cuối cùng cũng không nói ra khỏi miệng.
Lại viên hắc ám kia mặc kệ kệ Tần Tư An Quân Sứ, một cước đá vào đầu gối y, Tần Tư “Ai da” một tiếng, buộc phải quỳ xuống.
Lúc này y làm sao nhớ mình là Khánh quốc An Quân Sứ, lại càng không để tâm tới mặt mũi Khánh quốc, dập đầu hô lớn:
– Tha mạng, tha mạng.
Vân Thương Lan nhìn thấy vậy, xấu hổ vô cùng, nắm chặt hai tay, nếu Tần Tư không còn chỗ hữu dụng, y thật muốn một quyền đánh chết ngay.
Hàn Mạc quát lạnh lùng nói:
– Còn không mau nói!
Tần Tư ngẩng đầu, nơm nớp lo sợ nói:
– Kỳ thật… kỳ thật ta cũng không biết bọn họ là ai… Ta là bị ép buộc.
– Nggươi không biết là ai?
Hàn Mạc cười lạnh nói:
– Thích khách tới cùng ngươi, là bộ hạ của ngươi, mà ngươi nói ngươi không biết bọn họ là ai?
– Ta thật sự không biết!
Tần Tư khóc lóc nói:
– Ta bị bọn họ ép làm, nếu không… không chỉ có ta… mà cả nhà sẽ bị giết sạch.
– Nói cho rõ ràng.
Vân Thương Lan ở bên cạnh lạnh lùng nói.
Tần Tư quay đầu nhìn Vân Thương Lan, nói:
– Vân đại nhân, ta không có nói sai, ba ngày trước giữa đêm khuya ta bị thích khách dí dao vào yết hầu. Hắn nói nếu ta không nghe lời bọn chúng thì sẽ giết ta và cả nhà ta. Hơn nữa lúc ấy hắn còn đưa ra cho ta xem cây trâm cài đầu mà lúc trước ta có tặng cho phu nhân. Cho nên không thể không tin.
Vân Thương Lan cười lạnh nói:
– Bị người nọ đe dọa, cho nên ngươi liền ngoan ngoãn nghe theo?
– Vân đại nhân, đó là doanh trướng của ta, có trọng binh canh gác.
Tần Tư vẻ mặt đau khổ nói:
– Hắn có thể tránh thoát hộ vệ, vô thanh vô tức mà tiến đến đầu giường của ta, đương nhiên có thể lấy mạng ta bất cứ lúc nào.
– Sau đó như thế nào?
– Ta chỉ dựa vào chỉ bảo của họ, khi sứ đoàn nước Yến đến thì dẫn một đội kị binh xuất quan đón tiếp.
Đôi mắt Tần Tư lóe ra vẻ hoảng sợ:
– Ra khỏi 20 dặm, sẽ có thích khách mai phục tập kích, hộ tống ta rời khỏi, rồi đem kị binh giết chết, sau đó thay đổi quần áo, ra vẻ là bộ hạ của ta tiến tới nghênh đón, thừa cơ ám sát Công chúa!
Trong mắt Vân Thương Lan hiện ra sự giận dữ, nói:
– Ngươi liền mang theo dũng sĩ của nước Khánh xuất quan, tiến vào bẫy của họ?
Tần Tư ướt đẫm mồ hôi, vội đáp:
– Vân đại nhân, kì thật… kỳ thật ta cũng không biết bọn họ lại mai phục bên ngoài, cũng không ngờ bọn họ lại ra tay tàn nhẫn như vậy. Ta… ta chỉ vì bọn họ mà bắt lấy những binh lính này… Nào biết họ hạ sát!
Rồi run giọng nói:
– Vân đại nhân, lời ta nói đều là thật, ngươi phải cứu ta… ta là bị ép buôc!
Nhưng vào lúc này Hàn Mạc tiến đến bên người Tần Tư, cầm lấy một cánh tay của y, không nói hai lời, tay hóa thành đao, chém thật mạnh lên khuỷu tay Tần Tư, chợt nghe “dát” một tiếng, tiếng kêu như tê tâm liệt phế, một cánh tay đã bị Hàn Mạc đánh gãy.
Vân Thương Lan cũng giật mình, Hàn Mạc lại nhấc một cánh tay của Tần Tư lên, làm theo đúng cách như vậy, đem cả hai tay của hắn bẻ gãy. Tần Tư làm sao nếm qua đau khổ như vậy, kêu lên hai tiếng, liền gục đầu xuống, hôn mê bất tỉnh.
Vân Thương Lan đang muốn ngăn cản, nhưng Hàn Mạc ra tay rất quyết đoán, căn bản không kịp.
– Hàn đại nhân, ngài làm gì vậy?
Vân Thương Lan lạnh lùng nói:
– Y tuy có tội, nhưng là quan viên nước Khánh, ngươi sao lại ra tay đả thương y?
Hàn Mạc tháo túi nước bên hông ra, thản nhiên nói:
– Vân đại nhân, ngài nói với ta cũng vô ích. Công chúa của chúng ta thiếu chút nữa là chết trong tay y, nếu không phải muốn cho y nói mấy câu, ta đã giết y rồi.
Hắn mởi túi nước, đổ nước lên mặt Tần Tư rồi quăng đi, âm thanh lạnh lùng:
– Nếu vị quan của Khánh quốc này không ngoan ngoãn, các ngươi không cho y nếm đau khổ, y sẽ không nói thật!
Tào Ân chắp tay sau lưng, ở bên lãnh đạm nhìn, hiển nhiên là ngầm chấp thuận hành động của Hàn Mạc.