-Hôn quân của triều trước xuẩn ngốc không nói làm gì, bốn nước trong thiên hạ biến loạn liên miên. Yến Võ Đế của Đại Yến anh minh thần võ, thống trị phương Đông, coi đây là căn cơ, lên kế hoạch mưu lược chinh phạt bốn phương, thống nhất thiên hạ, tập hợp bách tính muôn dân dưới gầm trời nước Yến.
Quần thần trong triều nghe vậy, cho dù không phải là đảng phái Tiêu gia nhưng cũng có vài người hơi vuốt cằm.
Năm đó nước Tề rối loạn, quần hùng nổi lên bốn phía, thiên hạ phân tranh, rồi nước Hán bị diệt, Trung Nguyên hình thành thế chân vạc. Một dư tộc phía Tây xưng hùng, thành lập Tây Ngụy. Mà hoàng tộc ngoại thích nước Tề ở kinh thành thừa thế phát động chính biến, cướp đoạt hoàng quyền, phế Tề lập Khánh. Nước Phong man di không chịu thuần hóa, cát cứ một vùng phía Nam. Yến Võ Vương liên hợp các đại thế gia, chiếm cứ phương Đông, thành lập nên Đại Yến.
Ngoại trừ nước Phong bởi vì nước nhỏ binh yếu, cũng không có dã tâm lớn ở bên ngoài, 3 nước còn lại đều nung nấu dã tâm thống trị thiên hạ.
Nước Khánh tất nhiên không cần phải nói, đất rộng của nhiều, hơn nữa, là cậy thế một nhánh lớn, tự nhận thiên hạ đều là của nước Khánh, xem Ngụy Yến hai nước là quốc gia phi chính thống. Tuy rằng đến nay nước Khánh vẫn muốn đánh Ngụy phạt Yến, nhưng hai nước thực lực hùng hậu, hơn nữa, nước Khánh triều đình hao hổn nguyên khí, thêm một yếu tố người trong nước yêu văn ghét võ, nên chỉ có tâm mà không có lực.
Nước Ngụy không cần phải nói, tự cho mình là hậu duệ nước Tấn, là dòng dõi chính thống, cho tới nay luôn nuôi ý đồ phục quốc, ngay cả kinh thành nước Tề cũng không là gì trong mắt họ, đừng nói đến chuyện thông qua chính biến thành lập nước Khánh. Nên người nước Ngụy xưa nay tinh thần thượng võ rất cao, không có ngày nào không nghĩ đến chuyện phục quốc.
Nếu nói nước Khánh và nước Ngụy đều nhận mình là chính thống, người nước Yến cũng có suy nghĩ như vậy.
Yến Võ Vương vốn là quan viên phía Đông nước Tề. Sau khi hoàng tộc chính biến, Yến Võ Vương lúc này mới xuất binh, tuyên thệ cần vương, cuối cùng lại tụ tập 9 đại thế gia, án ngự phía Đông, tự mình thành lập nên Đại Yến.
Yến Võ Vương khi còn sống, cũng từng minh bạch, nếu vua u tối, dân chúng lầm than, thay đổi triều đại là việc làm chính nghĩa. Thiên hạ này chân chính không thuộc về kẻ nào, không có cái gì gọi là chính thống, ai được lòng dân, thì sẽ có thiên hạ.
Yến Võ Vương năm đó, mục tiêu lấy nước Yến ở phía Đông làm căn cơ, gốc rễ, chăm lo việc nước, đi từng bước một như tằm ăn lên, cuối cùng thống nhất bốn biển, đem thiên hạ hợp thành một mối.
Chẳng qua Yến Võ Vương chí hướng không thành. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
Lo đối nội đối ngoại, lại không có tinh lực mở mang bờ cõi, cũng giống như nước Khánh, cuối cùng bốn nước chia nhau cai trị, thời cơ chưa tới, chỉ có thể là cam tâm bất lực.
Lúc này Tiêu thái sư hảo sảng mà nhắc lại khí độ oai phong của Yến Võ Vương năm đó, tinh thần tự tôn của quần thần lập tức đều như được đánh thức.
Chỉ có điều, các đầu lĩnh của thế gia khác trong mắt hiện ra vẻ quái dị. Tiêu thái sư đột nhiên khảng khái khích lệ tinh thần thượng võ, mưu đồ độc bá thiên hạ trong quần hùng, điều này khiến cho các đầu óc nhạy bén của các đầu lĩnh mơ hồ cảm nhận được lão cáo già này lại sắp có quái chiêu nào đó.
Đợi ánh mắt của quần thần đều hướng về mình, Tiêu thái sư mới trầm giọng:
-Thánh thượng, từ khi lập quốc đến nay, Đại Yến ta chẳng những không thực hiện được nguyện ý của Yến Võ Hoàng đế, mà trái lại, đất đai bờ cõi không hề được mở mang…
Nói tới đây, lão thở dài:
-Nếu Đại Yến ta không có chí tiến thủ, muốn giữ thế cân bằng như thế này, thì chỉ mở rộng một tấc cũng là việc khó…
Hoàng đế nhíu mày:
-Không cần nhắc lại, việc khởi binh đao này tổ tiên đã có di huấn. Đại Yến ta trăm năm nay đều chăm lo việc nước, quốc thái dân an, nếu tính đến việc mở mang bờ cõi…
Nói đến đây, Hoàng đế lấp lửng, trong lòng cười lạnh: “Nếu không phải các thế gia dã tâm bừng bừng, quốc nội bất an, trẫm đã sớm dẫn quân đi chinh phạt bốn phương rồi…”
Tiêu thái sư lập tức nói:
-Thánh thượng, bình định thiên hạ thống nhất bốn bể, đó là trách nhiệm của Đại Yến ta. Chỉ có điều tới nay chưa từng tìm được cơ hội mà thôi. Hiện giờ Ngụy Khánh tranh đấu, cũng là đem đến cho Đại Yến cơ hội hiếm có.
Hoàng đế nhíu mày:
-Ý của Thái sư là…?
Tiêu thái sư thanh âm trầm xuống, không còn chút già nua ốm yếu nào nữa, gằn từng tiếng:
-Liên kết nước Ngụy, san bằng nước Khánh, từ từ giải quyết.
Tiêu thái sư vừa dứt lời, không ít quan viên có chút giật mình. Dù sao năm đó, ký hiệp nghị với nước Khánh, trong tiềm thức của đại đa số quan viên lần này cũng muốn cùng nước Khánh đàm phán, sau đó thu hoạch thật lớn các ích lợi về tài vật.
Tiêu thái sư khảng khái muốn cùng nước Ngụy liên kết, chẳng khác nào đánh vào tiềm thức của đại đa số các quan viên lúc này.
-Liên kết nước Ngụy?
Hoàng đế đôi mắt xẹt qua hào quang, sẵng giọng hỏi.
Tiêu thái sư nghiêm nghị:
-Không sai. Nước Ngụy binh hùng tướng mạnh, từ hướng Tây đánh vào, Đại Yến ta chỉnh đốn quân binh, từ phía Đông tiến công, hai nước giáp kích, lúc đó nước Khánh có tài bằng trời cũng không cản nổi. Sau trận chiến này, Đại Yến ta nhất định có thể chiếm được một số thành trì thổ địa. Vận mệnh thiên hạ cũng thay đổi, bốn nước đã mất một, đối với đại sự thống nhất thiên hạ của nước Yến ta thật sự rất hữu ích. Thánh thượng cũng sớm có ngày “vua của bốn bể, hiệu lệnh thiên hạ”.
Dừng một chút, trầm giọng nói:
-Đây là cơ hội ngàn năm có một, thỉnh Thánh thượng quyết định.
Hoàng đế cau mày, quét ánh mắt khắp quần thần, thấy đám quan viên thì thầm to nhỏ, các đầu lĩnh thế gia thì vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, không đoán ra trong lòng bọn họ đang nghĩ gì nữa.
Lúc này đã có một gã quan viên bước ra khỏi hàng phụ họa:
-Khởi bẩm Thánh thượng! Thái sư nói lời vàng ý ngọc, Đại Yến ta nếu chỉ cát cứ phương Đông, không nhân cơ hội này công kích nước Khánh, cùng với nước Ngụy động thủ, nước Khánh đúng là không có cơ hội kháng cự. Hơn nữa, cho dù nước Ngụy đánh vào giữa nước Khánh, lấy thực lực của hai nước, khả năng sẽ đánh thắng nước Khánh, mở mang lãnh thổ. Đến lúc đó, nước Ngụy hoàn thành được mưa đồ đoạt đất. Nước Yến ta chỉ có thể đoạt được chút tài vật của nước Khánh, đánh mất cơ hội mở mang lãnh thổ, chỉ sợ hối hận sẽ không kịp.
Không ít thần tử nghe lời này đúng là không kìm nổi lòng tham đưa tay vuốt cằm.
Hoàng đế nắm tay lại, trầm giọng hỏi:
-Chư vị ái khanh, thấy ý tứ của Thái sư như thế nào?
-Thái sư nói có lý, nhưng thần đúng là không dám gật bừa.
Giữa triều đình vang lên một thanh âm, một người từ giữa hàng đi ra, thản nhiên phản bác:
-Liên Ngụy công Khánh, tuyệt đối không thể!