-Chẳng lẽ ngươi không sợ Hàn Mạc cũng ăn hoa quả, cũng bị giống như ta, hai người đều không có khí lực, làm thế nào đạt được mục đích của ngươi?
Nam tử bình tĩnh nói:
-Bởi vì ta biết, hắn nhất định sẽ không ăn. Mà nàng sau khi ăn xong sẽ hiểu ngay ý đồ của ta, rất thông minh, khiến hắn dìu vào phòng.
Hắn hơi khịt mũi, giọng nhẹ như nước:
-Nàng thấy không? Nếu hắn hít phải hương thơm này, rất dễ có hưng phấn…
-Nhưng vì sao… ta vào đây…. lại có khí lực?
Phu nhân Hoa Khánh nói.
Nam tử mỉm cười:
– Nước. Nàng uống một chén nước, chén nước đó sẽ làm khí lực nàng khôi phục, nhưng dược vật ngấm trong quả chuối cũng có điều kiện phát huy hiệu quả, kết hợp với mùi hương dục tình …. sức hẫn dẫn của nàng khó có thể cưỡng lại…
-Nhưng Hàn Mạc đã không mắc bẫy…
Phu nhân Hoa Khánh nhắm mắt lại nói.
Nam tử thở dài:
-Điều này đúng là ta không ngờ. Ta không ngờ có nam nhân nào đó có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của nàng.
Hắn cười nhẹ nhàng:
-Hàn Mạc, quả nhiên không đơn giản.
Phu nhân Hoa Khánh trầm ngâm, thấp giọng nói:
-Ta có phải làm vậy nữa hay không?
-Nàng không muốn?
Nam tử bỗng lạnh lùng hỏi?
Phu nhân Hoa Khánh cười khổ sở:
-Nhưng ta đã thất bại, ta không quyến rũ được Hàn Mạc.
Nam tử buông tay phu nhân Hoa Khánh ra, chắp tay sau lưng, trầm mặc một lát, mới nói:
-Lần này không thành công, quả thật ta không ngờ, nhưng chúng ta vẫn còn có cơ hội…
-Ngươi vì sao muốn như vậy?
Phu nhân Hoa Khánh giọng rất khẽ, trong đôi mắt đã ngân ngấn lệ:
-Cho dù thành công, thì ngươi sẽ được cái gì?
Nam tử thản nhiên:
-Ta hình như đã nói với nàng rồi. Hàn Mạc một khi bị nàng khuất phục, sẽ không thoát khỏi cái váy của nàng. Lúc đó chúng ta đủ khả năng khống chế hắn. Hơn nữa, nếu có nhược điểm này, chúng ta bất cứ lúc nào cũng khiến cho Hàn gia và Phạm gia trở nên xung đột. Ta không muốn hai nhà này liên minh, ta muốn thấy họ đấu nhau đến cùng.
Phu nhân Hoa Khánh thân hình mềm mại run lên, gục đầu xuống, không nói năng gì, giữa hai khóe mắt, từng giọt lệ chậm chạp rơi xuống, đậu trên chiếc áo ngủ tơ tằm.
-Đêm nay không thành công, không có nghĩa Hàn Mạc không thích ngươi.
Nam tử giọng vẫn lạnh như nước:
-Có lẽ hắn cảm thấy có nguy hiểm.
Y xoay người lại, một lần nữa ngồi xuống giường, từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn nhẹ nhàng lau khô nước mắt trên mặt phu nhân Hoa Khánh, dịu dàng nói:
-Chúng ta bây giờ phải trả giá, sau này sẽ nhận được gấp trăm ngàn lần.
Phu nhân Hoa Khánh tựa vào lòng nam tử, nức nở:
-Ta không nghĩ như vậy… ta cảm thấy thân ta thật dơ bẩn… chúng ta dừng tay được không? Ta thật sự chịu không nổi…
Nam tử lạnh lùng:
-Hay là nàng muốn công sức bấy lâu của ta thành công dã tràng? Chẳng lẽ nàng muốn thấy nam nhân của mình trở thành kẻ bại trận? Không, ta không cam lòng. Trừ phi ta chết!
Giọng hắn quyết liệt:
-Bất kẻ trước mắt là thiên đường hay địa ngục, tới lúc này, ta sẵn sàng nhảy vào. Cho dù nàng giúp ta hay không. Cho dù thịt nát xương tan, ta cũng làm.
Phu nhân Hoa Khánh nhắm đôi mắt đẹp, lặng im, trên mặt hiện ra vẻ đau đớn khổ sở, càng khiến cho nàng đẹp một cách kỳ lạ.
-Hàn Tân rất mê nàng.
Nam tử chậm rãi.
-Nàng không cần hiến thân cho hắn, nhưng phải giữ chặt hắn, khiến hắn mê muội nàng đến điên đảo mới được.
Phu nhân Hoa Khánh thân hình lại run lên:
-Vì sao? Hắn… không phải là con mồi của ngươi, vì sao còn muốn thu phục hắn?
-Bởi vì hắn họ Hàn.
Nam tử cười lạnh:
-Hàn gia tự xưng đoàn kết một lòng, Hàn Mạc và Hàn Tân đối với nhau cũng rất tốt, chỉ cần khống chế được Hàn Tân, Hàn gia và Kim Tài phường khó có thể thoát khỏi quan hệ. Chỉ cần có chút liên lụy, về sau tất có cơ hội. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – http://thegioitruyen.com
Phu nhân Hoa Khánh trầm mặc, cuối cùng đau khổ nói:
-Ta hiểu rồi.
Nam tử lúc này mới mỉm cười, cầm lấy bàn tay trắng như ngọc của nàng:
-Hoa nhi, ta biết, nàng nhất định sẽ không bỏ mặc ta, nhất định sẽ gúp ta.
Hắn cười, nhìn như dịu dàng, nhưng lại quỷ dị lạ thường.
Trên xe ngựa trở về, Hàn Tân dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hàn Mạc đang ngồi đối diện, ánh mắt này khiến Hàn Mạc thấy không thoải mái, thản nhiên nói:
-Tam ca, ca muốn hỏi gì thì hỏi đi, đừng có nhìn đệ như vậy!
Hàn Tân thở dài:
-Tiểu Ngũ, người đệ đi gặp là chủ nhân của Kim Tài phường?
Hàn Mạc nhíu mày:
-Ca cũng biết Kim Tiếu Phật không phải là chủ nhân thực sự của Kim Tài phường? Ca biết sau lưng còn có ông chủ lớn? Vì sao không nói cho đệ biết điều này?
Hàn Tân có chút xấu hổ:
-Ta… ta cũng không có ý dấu đệ, chỉ có điều… là chưa kịp nói…
-Ca biết chủ nhân Kim Tài phường?
-Có biết!
Hàn Tân gật đầu.
-Đã gặp mặt?
-Có gặp hai lần.
-Nói chuyện nhiều không?
Hàn Tân trên mặt hiện ra vẻ hạnh phúc:
-Là chúng ta nói với nhau 13 câu!
Hàn Mạc nghe vậy, lòng trầm xuống. Hắn rốt cuộc đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Hàn Tân có thể nhớ rõ ràng đã nói bao nhiêu câu với phu nhân Hoa Khánh, loại mê luyến này không chỉ đơn giản là ham thích nữa, không hề nghi ngờ, Hàn Tân đã rơi vào bẫy tình, đã mê luyến phu nhân Hoa Khánh quá mức rồi.
Hàn Mạc trầm ngâm, rốt cuộc chậm rãi nói:
-Ca… rất thích nàng?
Hàn Tân không chút do dự:
-Đúng, là ta thích nàng. Ta từ lúc chào đời đến giờ, đây là lần đầu tiên thật sự thích một nữ nhân như vậy!
-Vậy ca có biết nàng là ai?
Hàn Mạc nhíu mày hỏi.
Hàn Tân kỳ quái nói:
-Tiểu Ngũ, đệ vờ ngớ ngẩn sao? Nàng là bà chủ của Kim Tài phường, ta gọi nàng là Hoa phu nhân.
Hàn Mạc thở dài, xem ra Hàn Tân không hề biết người đứng đằng sau Kim Tài phường là bà vợ góa của Đức vương phu nhân rồi. Hắn tựa vào thùng xe, nhìn Hàn Tân, gằn từng chữ:
-Tam ca, Tiểu ngũ có một việc muốn nhờ, ca có thể hay không? Không. Là ca nhất định phải giúp.
-Đệ nói đi!
Hàn Tân lập tức đáp:
-Chỉ cần Tam ca có thể làm, nhất định sẽ làm hết sức.
-Rời khỏi Kim Tài phường!
Hàn Mạc gằn từng tiếng:
-Quên nàng ấy đi!
-Không thể!
Hàn Tân chắc như đinh đóng cột:
-Mọi chuyện ta đều có thể đáp ứng đệ, nhưng chuyện này, tuyệt đối không thể!
Hàn Mạc lãnh đạm nói:
-Ca phải làm, vì chính ca, vì đệ, và vì Hàn gia!
Hàn Tân bướng bỉnh nói:
-Tiểu ngũ, cho dù đuổi ta ra khỏi nhà, ta cũng không thể quên được nàng!
Thần sắc hắn kiên định vô cùng. Hàn Mạc thấy thế, trong lòng hiểu, muốn Hàn Tân đoạn tuyệt với Kim Tài phường, quên phu nhân Hoa Khánh còn khó hơn lên trời
…..
Lịch nước Yến, năm Bình Quang thứ 9, ngày 20 tháng 5. Thời tiết cũng không tốt lắm, mây mù bao phủ, nhưng không có mưa.
Đám tang Ngạc Thanh Lôn hôm qua có rất đông người đưa tiễn. Hoàng đế lại hạ ý chỉ, cho phép khiêng quan tài Ngạc Thanh Lôn đi một vòng Báo đột doanh, để cho các thuộc hạ của lão tướng đã tận trung báo quốc mấy chục năm, đã vì nước Yến mà lập vô số công hao hiển hách này được nhìn chỉ huy của mình một lần cuối.
Toàn quân để tang. Hàn Mạc và phần đông các tướng lĩnh của Báo đột doanh đưa tiễn một đoạn đường dài, thân mặc áp giáp màu trắng, tiễn Ngạc Thanh Lôn vào cõi thiên thu.
Ngày hôm sau, lập tức có thánh chỉ ban xuống, mời văn võ bá quan vào triều thảo luận chính sự. Nên từ sáng sớm, cửa Đông cung vừa mở, quần thần đã vào điện Yến An sửa sang y phục, nghe thái giáp chấp chính hô lên một tiếng: “Quần thần vào chầu”, liền xếp thành hai hàng dài đi qua cửa Đông Dương, qua cầu cẩm thạch hình vòm, tiến vào điện Thái Bình thảo luận chính sự.
Tiêu thái sư vẫn như trước dẫn đầu nhóm quan văn, ngồi dựa vào chiếc ghế lim khắc hoa văn, thoạt nhìn có vẻ khắc khổ hơn.
Văn võ bá quan trong lòng đều hiểu rõ, Tiêu thái sư có vẻ tích cực xử lý chuyện Hạ gia nhưng Hạ gia có thân nhân của lão, con gái thắt cổ tự sát, cháu ngoại bị chém đầu. Đối với một lão nhân mà nói lần này tổn thương tinh thần khá trầm trọng.
Hơn nữa mọi người cũng hiểu rằng, Hàn gia lúc này chính thức kết cừu thù với Tiêu gia, hai đại thế gia này trong tương lai nhất định sẽ xung đột kịch liệt một sống một chết.
Nếu là trước đây, hết thảy đều cho rằng Hàn gia là kẻ yếu thế nhưng hiện giờ Hàn gia trên triều hân hoan phấn khởi, thực lực không ngừng lớn mạnh, lại cùng Phạm – Hồ liên minh, có thể nói tổng thể đã hơn hẳn xưa kia. Tiêu gia muốn hất đổ Hàn gia thật sự là rất khó khăn. Mà nếu Hàn gia muốn khuynh đảo Tiêu Hoài Ngọc của Tiêu gia cũng hoàn toàn không có khả năng.
Hàn Mạc hôm nay cũng vào chầu.
Sau một lát, nghe tiếng thái giám chấp lễ hô to:
– Hoàng thượng giá lâm, chúng thần lâm triều.
Bình Quang hoàng đế chậm rãi đi ra, ngồi trên ngai vàng, nhóm thần tử lập tức quỳ xuống, hô to vạn tuế vạn vạn tuế. Hoàng đế phất tay:
-Chúng ái khanh bình thân!
Quần thần đứng lên, đều nhận thấy, Hoàng đế dường như tiều tụy hơn, ngọc thể rất không tốt.
Thái giáp chấp lễ bước lên:
-Có tấu thì dâng lên, không có tấu bãi triều.
Liền có quan viên bước ta khỏi hàng, tấu một vài sự vụ, triều thần lại nhóm lại tranh cãi, một lúc lâu, Hoàng đế có vẻ mệt mỏi chờ nghị định mấy việc nhỏ, mới lên tiếng:
-Nói về Nghi Xuân đi. Thái sư, tình hình ở đó hiện giờ thế nào.
Tiêu thái sư run rẩy đứng dậy, dường như có chút ngập ngừng, chắp tay nói:
-Khởi bẩm Thánh thượng! Tình hình Nghi Xuân tai nạn đã ổn định. Công bộ Thượng thư Tiêu Hoài Kim đóng ngay tại sông Đại Thường ngày đêm dốc sức gia cố đê đập. Nạn dân cũng đã hồi hương ít nhiều, trật tự tại địa phương đã tốt hơn rất nhiều.
Hoàng đế khoát tay, nói:
-Tư Đồ Tĩnh cũng là có bản lĩnh!
Lời chưa dứt, một viên ngự sử đã bước ra nói:
-Khởi bẩm Thánh thượng. Tư Đồ Tĩnh thần là Quận thủ Nghi Xuân nhưng lại không biết giữ mình trong sạch, ăn hối lộ, cùng thân hào ở các huyện xã cấu kết, làm hại dân chúng. Thần thỉnh Thánh thượng nghiêm khắc xử lý.
Hắn nói xong lấy từ trong tay áo ra mấy tập giấy:
-Đây là đơn kiện của dân chúng Nghi Xuân, có thương hộ, có nông dân cũng có thân sĩ.
Thái giám chấp sự liền chạy đến tiếp nhận đơn kiện, trình lên Hoàng đế.